CƠN MƯA - Trang 227

con trai chỉ có bốn chữ: Cao không thể với.

Ban đầu Lục Gia Di cũng cho là như vậy, nhưng có những thứ không

giấu được, dần dần sẽ lộ sơ hở.

Quần áo của Trần Nham rất ít, nhưng mọi người không để ý, bởi vì

mỗi bộ đồ của cô đều giặt vô cùng sạch sẽ, lúc đi ngẩng cao đầu. Khi sản
phẩm kĩ thuật số bắt đầu thịnh hành, Trần Nham cũng không mua, tỏ ra đó
là đồ vô giá trị, nhưng khi cô và cô ấy cùng nghe nhạc bằng MP4, cô ấy rõ
ràng rất thích. Sau đó Lục Gia Di còn biết, Trần Nham chưa bao giờ dẫn
bạn về nhà, là bởi vì trong nhà không có bố, còn có ông bà ngoại đang ở.

Trong một đám học sinh trung học ngây thơ còn hôi sữa, những hành

động này lại có vẻ thần bí cao ngạo. Nhưng sau khi đi nước ngoài học tâm
lý học, Lục Gia Di mới dần nhớ lại, những điều đó đều là biểu hiện của sự
tự ti.

Hết thảy mọi chối từ vượt qua tuổi tác của Trần Nham, lạnh nhạt và

xem thường, đều bởi vì phần tự ti không muốn ai biết tận đáy lòng mình.

Loại người này chỉ có duy trì một khoảng cách với đám đông, thì mới

có thể cảm thấy an toàn. Tính cách cô quạnh là bình phong che chở bảo vệ
bản thân của họ.

Giọng Lý Đông tùy ý, “Bây giờ cô ấy đang làm ở đài truyền hình,

cũng không biết đối tượng là người nào. Trông có vẻ bình thường thôi.”

Lý Đông đã lăn lộn trong giới công chức mấy năm, cấp bậc của người

khác, nhìn mấy lần là trong lòng đã hiểu rõ.

Anh như hỏi như không nhìn về phía Lục Gia Di.

Lục Gia Di lấy lại tinh thần, “Bình thường chỗ nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.