CƠN MƯA - Trang 300

“Vậy sao ạ?” Trần Nham đi tới trước bếp nhìn thử, nhưng cũng không

nhìn ra vấn đề gì.

Mẹ Trần nói, “Mấy giờ Tiểu Tôn đến?”

“Mười hai giờ ạ, để con giục một chút.”

Sườn non đã rán gần xong, mẹ Trần lấy một chén nước lớn đổ vào,

nước gặp dầu sôi phát ra một tràng tiếng lốp bốp.

Mẹ Trần cho nước tương vào, đậy nắp chảo lại, hờ hững nói, “Con bảo

cậu ấy nhanh một chút, thức ăn sắp xong hết rồi.”

Trần Nham gọi một cú điện thoại, không ai nghe máy.

Đối với Tôn Bằng, trước mắt mẹ Trần nằm trong một trạng thái bị

buộc chấp nhận.

Bà vẫn không tán thành Trần Nham quen anh, nhưng bà biết, bà không

quản nổi Trần Nham. Nhiều năm như vậy, người đàn ông duy nhất trong cái
nhà này chính là ông ngoại Trần Nham, cô nhi góa phụ, một gia đình không
có đàn ông làm chỗ dựa, người ngoài rất khó tưởng tượng ra được sự khó
khăn trong đó. Khoảng thời gian ông ngoại Trần Nham xảy ra chuyện, Tôn
Bằng quả thực đã giúp gia đình rất nhiều việc, nhìn từ phía người lớn tuổi,
thì tính cách và nhân phẩm của đứa trẻ này rất tốt.

Mẹ Trần là một người phụ nữ có tính cách đôn hậu, mặc dù trong lòng

không đồng ý, nhưng ngoài mặt bà chưa bao giờ cố ý lạnh nhạt với Tôn
Bằng. Chỉ cần anh đến, bà đều luôn tiếp đãi như khách.

Mẹ Trần lấy một cái mâm sạch ra, thấy Trần Nham đang rửa chén đũa,

nói, “Nham Nham, con đừng chê mẹ hay lải nhải. Mẹ không tán thành con
ở bên Tiểu Tôn, mẹ biết mẹ nói cũng vô dụng. Nhưng con gái phải tự trọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.