CƠN MƯA - Trang 31

Thấy một bóng lưng còng xuống, một đôi chân mang dép nhựa màu

xanh, Trần Nham chợt tỉnh táo, lặng lẽ về phòng. Chờ rất lâu, cô mới lại đi
vệ sinh.

Mẹ của Trần Nham là một nhân viên y tế trong bệnh viện, bố cô lúc

còn sống là một thợ xây. Từ lúc cô bắt đầu có trí nhớ, trong nhà luôn rất
nghèo, bố mẹ bận bịu mưu sinh, không ai dạy dỗ cô. Năm cô 16 tuổi, bố cô
qua đời vì bệnh urê huyết, sự chán nản nghèo túng trong nhà càng để lại ấn
tượng sâu sắc cho cô. Lúc đó mẹ con họ chỉ còn lại căn nhà cũ này và một
đống nợ vì chữa bệnh cho bố cô.

Khi ấy mẹ cô thường khóc lóc kể lể với bạn bè họ hàng tới thăm hỏi:

“Sớm biết không giữ được, thì đã không chữa bệnh cho ông ấy rồi.”

Nếu không nhờ vào tiền cho sinh viên vay của trường, thì Trần Nham

có lẽ không thể hoàn thành trọn vẹn được việc học.

Chưa tới hai năm, cậu út không chịu kết hôn của Trần Nham rốt cuộc

tìm được đối tượng. Ông bà ngoại vui vẻ dọn ra khỏi căn nhà của mình làm
đám cưới cho đứa con trai út này, bắt đầu tới ở chung với con gái.

Tuy hơi chật chội một chút, nhưng có tiền hưu của người già giúp đỡ,

áp lực cuộc sống của mẹ con họ ít hơn rất nhiều. Hơn nữa Trần Nham vâng
lời hiểu chuyện, học tập xuất sắc nhất, gia đình này dần dần bắt đầu quay
trở lại quỹ đạo bình thường.

Sau khi lên đại học, cô chưa từng xòe tay xin một xu trong nhà, toàn

bộ tiền sinh hoạt tự lo liệu. Sau khi tốt nghiệp, cô thuận lợi thi vào đài
truyền hình, có một nghề nghiệp ổn định vẻ vang. Mấy năm nay, nợ nần
trong nhà cũng coi như trả hết.

Có lẽ vì sinh ra đã ở tầng lớp thấp nhất, Trần Nham cảm thấy cuộc đời

cô là một quá trình không ngừng leo lên. Không phải là không khổ, không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.