CƠN MƯA - Trang 320

“Quên nói với cô.” Vào giờ phút này, đối mặt với Phùng Bối Bối,

trong lòng Trần Nham có hơi rối loạn. Ánh mắt cô nhìn thẳng phía trước,
tay cầm điện thoại di động.

Phùng Bối Bối ngẫm nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Cô biết đấy, ở đây

tôi không có bạn bè nào cả, trong số những người bạn của tôi hiện nay, cô
chính là người xếp đầu tiên.”

Cô ấy nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc nói, “Chúng ta không chơi với

nhau một khoảng thời gian rồi nhỉ… Tôi không muốn vì những chuyện
khác mà giữa chúng ta có khúc mắc. Đời sống tình cảm của cô tốt hay xấu,
tôi sẽ không hỏi đến nữa. Nếu cô thật sự xác định rõ là Tôn Bằng, thì sau
này tôi cũng sẽ xem anh ta như người một nhà. Tôi muốn nói cho cô biết,
tôi rất quý trọng tình bạn giữa chúng ta.”

Đầu óc Trần Nham phình ra, nhưng có một dòng nước ấm áp nhỏ xíu

quét qua lòng cô.

Trong đêm tối lạnh rét thấu xương này đây, cô rốt cuộc đã tìm được

một nơi ấm cúng, tránh được phong ba.

Trần Nham suy nghĩ một hồi, dùng từ ngữ ôn hòa, kể đơn giản đầu

đuôi gốc ngọn sự việc cho Phùng Bối Bối. Cô ấy nói đúng, không nên có
thứ gì tạo ra ngăn cách giữa tình bạn của họ. Đương nhiên, trong quá trình,
cô không kể về sự thất lễ tối nay của Chu Tư Hồng, sợ làm Phùng Bối Bối
tổn thương.

Nhưng Phùng Bối Bối là ai chứ, trong dăm ba câu không rõ ràng hoàn

toàn của Trần Nham, cô ấy đã nhanh chóng có một trực giác của phụ nữ.
Nghĩ đến từng việc một trước đó, những ý nghĩ từng vụt qua trong đầu, cô
ấy đã tự hiểu hết mọi việc.

*****

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.