CƠN MƯA - Trang 37

Trần Nham dừng bước.

Đầu cầu thang, vài người già đang mặc quần soóc áo may ô, tụm một

chỗ nói chuyện phiếm.

“Nổi điên nữa rồi, đúng là phiền phức của nhà đó mà.”

“Yên ổn thế nào được, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”

“Thì thế, người bệnh thần kinh ở đây, bé cưng nhà tôi đang ngủ ngon

trong nhà, bị dọa sợ muốn chết.”

Trần Nham đi tới, ánh mắt mấy người già nhìn nhìn cô đầy nghi hoặc,

im lặng một chút rồi lại nói tiếp.

Cô quẹo vào từ đầu cầu thang u tối, trong không khí có một mùi cũ kỹ.

Cô theo âm thanh kì quái kia lên lầu hai.

Lầu hai có tổng cộng hai hộ gia đình, cửa hộ phía tây mở rộng, một

cánh cửa lưới khép hờ không khóa lại.

Từ góc độ ngoài cửa nhìn vào, trong phòng khách nhỏ có một cái bàn

xếp và hai cái ghế đẩu, bên tủ lạnh còn có một cái tủ chén màu nâu. Trên
bàn có hai chồng thức ăn thừa đầy dầu mỡ, dưới đất rải rác mảnh chén đĩa
vỡ.

Phòng khách không có cửa sổ cũng không có ánh sáng, tối om om.

Không nhìn thấy căn phòng ở bên trong.

Tiếng kêu khóc kì quặc của người trưởng thành truyền tới từng đợt,

khiến người ta run sợ.

Trần Nham thoáng dừng trước cửa, ma xui quỷ khiến đi vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.