CƠN MƯA - Trang 39

Nhận ra được một chút khác thường, Tôn Bằng ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy Trần Nham đứng ở cửa, cả người anh bất động, nhưng cũng

không phản ứng nhiều hơn.

Anh từ từ đứng lên, nhìn cô bằng vẻ mặt lạnh nhạt.

Anh không vừa lòng khi cô không xin phép mà vào, nhưng hình như

lại không có hơi sức nào tra hỏi thêm.

Người đàn ông bên cạnh nhìn thấy anh đứng lên, càng khàn giọng ra

sức khóc hơn, bắt lấy cánh tay anh.

Kiểu kêu khóc như liều mạng của người trưởng thành đó, khiến cho

Trần Nham vô thức nhíu mày.

“Anh ấy sao vậy? Có cần đi bệnh viện không?” Trần Nham nhìn người

đàn ông trên giường.

Tôn Bằng lắc đầu, “Anh ấy không sao. Thật ngại quá, làm cô trễ lâu

quá rồi.”

Trần Nham đến gần, tuy ăn mặc khác, nhưng cô nhanh chóng phản

ứng được, người đàn ông đang khóc này chính là người đàn ông đọc sách
trong công viên ngày hôm ấy.

Bất thình lình, cô dường như đã hiểu cả.

“Chắc chắn không cần đưa đến bệnh viện sao? Tôi thấy anh ấy khóc

hơi dữ dội, có phải bị thương chỗ nào đó không.”

“Để anh ấy tỉnh một chút là được. Nếu cô không vội thì chờ tôi thêm

một lát, nếu vội thì tôi đưa tiền cho cô đón xe.” Tôn Bằng móc tiền trong
túi quần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.