CƠN MƯA - Trang 381

gian này phát âm khôi phục khá nhiều, nói, “Tìm Tiểu Tôn mua cái khác
tới thay là được chứ gì.”

Nhắc tới Tôn Bằng, mẹ Trần mới nhớ ra anh lâu lắm không đến đây.

Bà biết Trần Nham không cắt đứt với anh, bà mơ hồ cảm thấy, Tôn

Bằng không đến nhà là bởi vì biết thái độ phản đối của bà.

Buổi trưa mẹ Trần lừa mình dối người nghĩ, thay vì để bọn họ lén phát

triển, thì chi bằng qua lại ngay mặt, dưới mí mắt của bà, bà còn có thể nhìn
anh một chút. Điều bà không muốn thừa nhận là, cái nhà này, càng ngày
càng cần chàng trai đứng tuổi này.

Mẹ Trần nhìn quanh quán của anh, tán gẫu với anh vài câu, cuối cùng

nói, “Cậu có bận không, trong nhà có một cái vòi nước bị hỏng, đi xem thử
giúp tôi nhé. Tôi cũng bảo Trần Nham về, buổi tối cùng nhau ăn cơm.”

Tôn Bằng chần chừ chốc lát, hiểu ý của bà, lập tức đi vào bếp lấy một

túi nilon nguyên liệu nấu ăn, bảo Cường Tử trông quán, rồi đi theo bà về
nhà.

Khi Trần Nham về, mẹ Trần và bà ngoại đang bận bịu trong bếp, Tôn

Bằng thay quần áo cho ông ngoại cô ở trong phòng.

Cô đứng trước cửa phòng đang đóng chờ một lúc, Tôn Bằng mở cửa.

Ông ngoại Trần Nham mặc áo len quần len sạch sẽ, nằm trong tấm

chăn dày, bởi vì bị lăn qua lại mấy cái mà đang ho khan không ngừng được.

Tôn Bằng ở bên cạnh rút hai tờ giấy hứng đàm giúp ông, rồi ném vảo

giỏ rác bên cạnh.

Trần Nham nhìn Tôn Bằng một cái, ngồi xuống một bên, hỏi ông cụ,

“Hôm nay ông thấy thế nào, chân có chút sức nào không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.