Chỉ là có những giấc mơ anh không dám mơ. Cho đến khi, giấc mơ
đến gần anh.
“Anh không muốn dùng bất kì thứ không thiết thực nào,” Tôn Bằng
hơi dừng lại, “… để thêm vào cho tình cảm của chúng ta, nhưng ngày hôm
ấy, anh thật sự đã nhìn thấy em.”
Trần Nham nhìn anh, không nói tiếp.
Cơ thể cô như một thung lũng, bị sự chấn động mà dừng lại tất cả
những gì số phận mang đến, chỉ còn lại tiếng vang từ mỗi câu chữ của anh.
Giờ phút này, cảm giác kìm lòng không đậu và tình cảm không kìm
nén được trong câu chuyện rốt cuộc đã tìm được đáp án.
Hết thảy đều đã định trước ở nơi u tối.
Sau sự yên lặng dài và tẻ nhạt, vải vóc cọ xát phát ra âm thanh rất nhỏ,
một sức mạnh vô cùng chậm rãi, cô ôm lấy anh.
Cái ôm dịu dàng mà chặt chẽ này khiến Tôn Bằng cứng đờ trong
thoáng chốc. Anh buông thõng tay, cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô.
Một khoảng ánh chiều tà rơi trên mái tóc đen, anh giơ tay xoa một cái,
trong nháy mắt, xúc cảm ấy đánh thức tất cả mọi thứ chân thật.
Dưới nắng chiều, họ lặng lẽ ôm nhau, xác định toàn bộ quá khứ, hiện
tại và tương lai, họ đã có nhau.
Hai mươi phần cơm hộp cố định vào buổi trưa mỗi ngày khiến nhân
lực trong quán lập tức thiếu hụt. Tôn Bằng đã tuyển thêm một người giúp
đỡ. Làm ăn mỗi ngày càng phát đạt, lượng công việc cũng nhiều, tính lợi
nhuận, mỗi tháng anh tăng thêm ba trăm đồng tiền lương cho mỗi người,
mọi người đều làm rất hăng hái.