CƠN MƯA - Trang 494

“Cậu của con… buổi sáng nói với mẹ… hai ngày này sẽ đi xem mộ,

mua trước cho ông bà, để phòng lỡ như…”

Mẹ Trần đang thút thít yên lặng lại, nhưng nỗi bi thương lớn hơn lại

dâng lên trong lòng, run giọng nói, “Mẹ làm con gái, nhưng cả đời này
cũng không cho hai người già sống một ngày sung sướng, bây giờ con khó
khăn lắm mới ra ngoài, rốt cuộc sống tốt hơn một chút… Mẹ chỉ có một
người bố như vậy, cũng chưa từng làm chuyện gì thất đức… Sao lại không
thể để mẹ săn sóc ông thêm mấy năm, để ông sống sung sướng hơn chút
nữa chứ…”

Trần Nham bỗng ý thức được, trong cuộc sống của gia đình bình

thường mà phức tạp này, cô chưa bao giờ nghiêm túc cảm nhận và xem xét
đến thế giới nội tâm của mẹ. Bà không những là một người phụ nữ trung
niên 50 tuổi, mà bà cũng là con gái của người khác, là đứa con sợ sệt mất đi
cha mẹ.

Trần Nham yên lặng, từng giọt nước mắt lăn xuống theo gò má, “Mẹ,

mẹ đừng nói nữa… Sẽ không có chuyện gì đâu…”

Sau khi Trần Nham và mẹ Trần rời khỏi bệnh viện, trong phòng bệnh

yên tĩnh, Tôn Bằng bất ngờ nhận được điện thoại của anh Khuê ở hội quán
Sanda. Vừa nghe đến tên Khổng Trân, anh sửng sốt một chút.

Anh Khuê hỏi anh có còn đang tìm cô ấy hay không, Tôn Bằng hỏi có

phải là có tin tức của cô ấy không. Lúc này anh Khuê mới nói, buổi sáng
thấy cô ấy ở hội quán, đến đòi tiền lương lúc trước chưa thanh toán hết.
Bên tài vụ nói qua loa mấy câu, không muốn đưa, nói phải hỏi ý kiến ông
chủ, bảo cô ấy để lại số điện thoại, liên lạc với cô ấy sau. Sau khi cúp máy,
anh Khuê nhắn số của Khổng Trân vào di động Tôn Bằng.

Trên hành lang bên ngoài phòng bệnh, Tôn Bằng bấm điện thoại. Y tá

trẻ đẩy xe tới, anh nghiêng người tránh một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.