CƠN MƯA - Trang 503

“Tao tới cửa? Tao tới cửa nhà tao thì sao? Đó là nhà của tao, tụi bây ở

trong đó làm gì? Hả? Tao còn muốn kiện tụi bây lén xông vào nhà dân nữa
kìa! Đồ ăn cướp! Đồ mèo mả gà đồng không biết xấu hổ!” Người đàn bà
càng nói càng hăng, nghĩ đến cái gì thì mắng cái đó.

Cảnh sát khiển trách một tiếng, “La cái gì! Nói nhỏ một chút đi!”

Hòa giải thêm nửa ngày, có một điểm không thể nghi ngờ, chiếc vòng

tay này thật sự là bị làm vỡ khi đang đánh nhau.

Cảnh sát trẻ nhìn mấy đoạn ngọc vỡ trên bàn, “Trách nhiệm của tình

huống này không nằm ở một bên, hai bên bồi thường đi.”

“Con này dụ dỗ chồng tôi, tôi không đánh chết nó là hời cho nó rồi,

người như vậy mà cảnh sát mấy anh không bắt ư? Ở trong nhà tôi làm vỡ
đồ của tôi, bọn nó chịu trách nhiệm hết!”

Cảnh sát lười nói với bà ta, “Chúng tôi không quản lý được chuyện

nhà của ông bà. Mấy người xông lên lầu ra tay trước thì chính là phía sai,
nhất định phải tự chịu một nửa, không đồng ý thì lên tòa mà quậy, được
chứ.”

Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi: “Đánh người là phạm pháp, phá

hoại gia đình người khác thì không phạm pháp sao? Cái thứ tôi đánh là cái
thứ đê tiện, lần sau tôi vẫn thấy một lần đánh một lần!”

“Có gan thì nói thêm một câu nữa đi, mụ khọm già mãi không chết!”

Khổng Trân đáp trả.

“Được rồi được rồi…” Cảnh sát thấy lại sắp mắng chửi nhau, nhìn

hướng Cường Tử và Khổng Trân, giọng điệu khinh thường, “Hai người
đừng nhiều lời nữa. Đồ của người ta hỏng rồi, hai người cũng đừng có nghĩ
phủi mông chạy mất, hai người chắc chắn cũng phải chịu trách nhiệm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.