CƠN MƯA - Trang 501

uống, ăn mấy món ăn nóng đầy dầu mỡ, bản thân mình cũng không biết coi
là bữa trưa hay bữa tối.

Hai tiếng sau, trong căn phòng ấm áp này, họ trò chuyện như trước

kia, vẻ mặt thoải mái mà vui vẻ, giống hệt như trước đây khi vừa mới quen,
kể chuyện lúc nhỏ, kể chuyện của quê mình, nói đến chỗ buồn cười thì
cùng nhịn cười, Cường Tử thỉnh thoảng đập đập đôi đũa trên bàn.

Một loạt tiếng gõ cửa khác thường làm cho buổi trò chuyện vui vẻ lâu

lắm rồi mới có này kết thúc. Trước khi mở cửa, Khổng Trân nhìn Cường
Tử một cái. Mang theo mấy phần chột dạ, mấy giây sải bước đi mở cửa, cô
nhanh chóng suy nghĩ một vài cách diễn đạt. Thế nhưng cửa vừa mở ra, cô
lại vô cùng kinh ngạc. Ngoài cửa là ba người phụ nữ cô không quen đang
nhìn chòng chọc.

Sau khi nhìn thấy mặt Khổng Trân, cảm xúc của người phụ nữ dẫn đầu

thoáng chốc bùng phát, như thú dữ xổng chuồng, nhào tới túm tóc cô,
miệng mắng đồ đê tiện, đồ đ*, đủ mọi lời bẩn thỉu, bàn tay vặn vẹo tát mặt
cô.

Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, từ đầu đến cuối cũng chỉ hai, ba

giây. Cường Tử gần như bật dậy từ trên ghế, đi tới bảo vệ Khổng Trân. Hai
người phụ nữ đi chung với người phụ nữ kia cùng xông lên la lớn, “Muốn
chết rồi mà! Còn giấu một thằng trong nhà nữa à. Đồ đ* không biết xấu
hổ!”

Bên ngoài, mưa ào ào càng ngày càng lớn, vô tình gột rửa vui mừng

một năm một lần của nhân gian.

Ba người phụ nữ như phát điên kéo xé đôi nam nữ này, kéo từ ngoài

cửa đến phòng khách, quậy phòng khách trời long đất lở, dưới đất bừa bộn.

Cuối cùng, hàng xóm báo cảnh sát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.