CƠN MƯA - Trang 511

cho anh, kêu anh ngồi xuống xem tivi.

Trần Nham ở trong phòng đã nói với bà ngoại mấy câu, đang giúp mẹ

Trần dọn chén đũa vào bếp.

Mẹ Trần nhìn ra ngoài một cái, hạ thấp giọng, “Con nhìn cái quầng

thâm của cậu ta kìa, nếu mẹ là mẹ cậu ta thì cũng đau lòng. Khoảng thời
gian này chuyện của ông ngoại con cũng nhờ có cậu ấy giúp, con kêu cậu
ấy nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Nghe lời mẹ Trần, Trần Nham lặng lẽ dừng tay, đưa ánh mắt về phía

phòng khách.

Tôn Bằng đưa lưng về phía nhà bếp, ngồi bên bàn ăn, xem tivi.

Mấy ngày trước trong nhà người đến người đi, trong không khí tràn

ngập mùi chán nản của nước mắt, nhang đèn, sự bi ai và an ủi khiến người
ta mệt mỏi chán ghét. Hôm nay nhang đèn, chậu than đã dọn sạch, bỗng
nhiên lại có vẻ hơi trống trải và lạnh lẽo.

Ánh đèn vàng đục rơi xuống đều đặn, trong căn phòng nho nhỏ này

chỉ còn lại hai người họ. Ánh mắt chuyển dời, vượt qua anh, nhìn về phía
bức ảnh trắng đen treo ở chính giữa, trong lòng vô cùng buồn bã.

Tôn Bằng cầm cốc trà trên bàn uống một ngụm, anh quay đầu, bất ngờ

chạm phải ánh mắt Trần Nham.

Bốn mắt lẳng lặng nhìn nhau, cô lau khô tay, đi ra khỏi bếp.

“Hôm nay còn ngủ ở đây với mẹ em không?” Anh hỏi.

Trần Nham lắc đầu.

“Vậy lát nữa đưa em về?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.