CƠN MƯA - Trang 544

Sắc mặt Khổng Trân vẫn hơi tiều tụy, cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, mặc

chiếc áo khoác nỉ dày màu xanh nhạt, vào quán cũng không cởi mà chỉ mở
vạt áo trước.

Cô vẫn chưa thể ăn đồ dầu mỡ, buổi trưa Tôn Bằng đã ở trong bếp nấu

một nồi cháo nhỏ, buổi tối thì bảo nhà bếp xào mấy món thanh đạm cho họ.

Khi ăn cơm, đề tài trò chuyện của anh và Cường Tử cơ bản xoay

quanh mấy người bạn mà Khổng Trân cũng quen. Đều là người xa quê
hương, không cần hỏi thăm, ai có chút biến động nhỏ là sẽ truyền ra trong
nhóm, có người mở tiệm, có người về quê, cũng có người kết hôn. Cứ như
vậy cười cười nói nói, một bữa cơm ăn vừa hòa hợp vừa trôi chảy.

Cả bữa cơm Khổng Trân không nói câu nào mà toàn nghe họ nói. Họ

cũng hiểu ngầm một cách tự nhiên, không ai nhắc đến chuyện không vui.

Ăn cơm xong, Cường Tử đi toilet.

Khổng Trân chậm rãi cài nút áo, quấn khăn choàng vào cổ.

Tôn Bằng nhìn cô, “Trong nhà bếp còn chiếc áo khoác dày nữa, đưa

cho em khoác về…” Anh nói đoạn rồi định đi sang.

Khổng Trân lắc đầu, “Không cần đâu, thế này là vừa đủ rồi.”

Vì thuốc trừ sâu đốt cháy nên giọng cô hơi khàn khàn.

Đi một vòng trước cửa sinh tử, ai cũng sẽ thay đổi. Cô thấy trong ánh

mắt anh không còn vẻ trước đây nữa, thay vào đó là một loại dịu dàng ảm
đạm.

Tôn Bằng không để ý sự thay đổi của cô, gật đầu.

Dừng lại, Khổng Trân nói, “Vẫn chưa cảm ơn các anh, lần này em lại

gây thêm phiền phức nữa rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.