CƠN MƯA - Trang 546

Khi cái chết cận kề nhất, một ngọn lửa đốt từ cổ họng cô thẳng đến lục

phủ ngũ tạng, tất cả cơ quan và chân tay co giật như điên, trong đầu cũng
không có bất kì hình ảnh đẹp đẽ nào, mỗi một tế bào, mỗi một giọt máu đều
tràn đầy đau đớn vô biên vô tận.

Cô nước mắt giàn giụa, miệng đầy chất bẩn co quắp dưới đất, cổ họng

không phát ra thành tiếng. Cô dùng ý thức chỉ còn vẻn vẹn từ đáy lòng la
lớn dừng lại, tiếp theo đó là bóng đen.

Tám giờ rưỡi tối, cô đứng ở đầu đường huyên náo này, ánh mắt trong

suốt. Ngoài hồi ức đau đớn còn lại trên thân thể ra, hết thảy mọi thứ như
một giấc mộng đã kết thúc.

Cô biết, từ nay về sau sẽ không bao giờ có bất kì thứ gì có thể khiến

cô cảm thấy sợ hãi nữa. Bởi vì cô đã thấy đêm đen sâu nhất. Hôm nay, mỗi
một luồng gió thổi qua gò má, cô đều cảm thấy chân thật mà kì diệu, giống
như một món quà.

Ngày 2 tháng 4 là ngày thế giới nhận thức về chứng tự bế.

Buổi trưa, Tôn Phi nhận được lời mời đi đến tòa thị chính tham gia

hoạt động công ích với tư cách đại biểu. Chưa đến năm giờ, Tôn Bằng đi
đón anh ta, vô cùng bất ngờ chạm mặt Trần Nham bên tòa nhà chính phủ
chính.

Cô vừa lấy tin xong, đang cười nói đi ra ngoài cùng một người đồng

nghiệp nam.

Xa xa, cô cũng thấy họ, từ từ thôi cười, cúi đầu nói với đồng nghiệp

mấy câu, rồi đi về phía họ.

Mấy ngày họ không gặp nhau rồi? Ba ngày? Hay là bốn ngày?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.