CƠN MƯA - Trang 547

Cho đến nay đều là thời gian của Trần Nham tự do hơn một chút, cho

nên nhiều lúc luôn là cô đến quán anh ăn cơm tối, rồi anh đưa cô về nhà.
Nhưng một tuần nay, cô tăng ca làm một loạt báo cáo với đồng nghiệp suốt.
Buổi tối Tôn Bằng có tìm cô hai lần, nhưng toàn bị gián đoạn vì đủ mọi
việc, không nhìn thấy mặt nhau. Mấy ngày nay, hai người cứ như vậy gọi
điện thoại liên lạc.

Thật sự bận rộn như vậy sao? Có bận hơn đi chăng nữa, gặp một

người có thể dùng hết bao nhiêu thời gian chứ? Chẳng qua sau cơn mưa
kia, một vài biến hóa xuất hiện trong lòng Trần Nham. Giống như mọi cái
cớ trốn tránh mà những người yêu nhau thích dùng, trong mối quan hệ này,
cô muốn yên tĩnh lại.

Đứng trước mặt họ, Trần Nham giả vờ như rất tự nhiên, hỏi, “Sao ở

đây vậy?”

Tôn Bằng nói, “Dẫn Tôn Phi đến tham gia hoạt động. Em vừa xong

ư?”

“Ừm.”

Cùng đi ra ngoài, Tôn Bằng kể chuyện Tôn Phi tham gia hoạt động

cho cô. Trần Nham vừa nghe vừa nói với Tôn Phi mấy câu.

Cùng đi đến bên lề đường, Tôn Bằng hỏi, “Còn đến cơ quan nữa

không?”

Anh nhìn cô, cô nhìn con đường.

Hồi lâu sau, cô nói, “Không đi nữa.”

Anh dời tầm mắt khỏi khuôn mặt cô, lắc điếu thuốc ra, cúi đầu châm.

Rít hai hơi, anh nắm tay cô, “Đi thôi, cùng về quán ăn cơm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.