CƠN MƯA - Trang 571

Đây không phải là kết quả tốt nhất sao? Tốt cho tất cả mọi người.

Bầu trời thành phố, đêm đen chậm rãi đè xuống, đè nát hết thảy giấc

mơ hão huyền.

Hai ngày sau, Trần Nham và đồng nghiệp chờ ở ga tàu hỏa. Cô nhìn

hành khách đeo túi lớn túi nhỏ tạm biệt lưu luyến không rời người thân bạn
bè, từng hồi cay đắng dâng lên trong lòng.

Cô có chút hối hận.

Hối hận khi cuối cùng bản thân trở nên bủn xỉn như thế, ngay cả một

câu “Tạm biệt” cũng không nguyện nói với anh.

Người phỏng vấn ở Tô Châu là viện sĩ nghiên cứu khoa học vốn xuất

thân thành thị hưởng tiền trợ cấp của quốc gia, sau khi về hưu chuyển đến
Tô Châu dưỡng lão. Trong căn biệt thự nhỏ nằm ở ngoại ô của người thầy
giáo già, Trần Nham và các đồng nghiệp nhìn thấy cuộc sống cuối đời của
một đôi vợ chồng già bình thường mà hạnh phúc.

Nhiệm vụ phỏng vấn không nặng, cơ bản chỉ là dùng hình ảnh đơn

giản ghi chép cuộc sống hiện tại của ông cụ, rồi dùng một số câu hỏi phỏng
vấn đời sống ngắn gọn để ông cụ nhớ lại năm xưa, nói cảm nhận về tình
hình phát triển những năm gần đây của quê hương.

Xa cách cố hương nhiều năm, tuy đức cao vọng trọng, nhưng ông cụ

rất hòa nhã với những thanh niên cùng quê này.

Ngày cuối cùng phỏng vấn xong, Trần Nham cuộn dây micro lại.

Ông cụ tùy ý trò chuyện với họ, cuối cùng hỏi một câu, “Cô bé năm

nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Trần Nham cười cười, “27 ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.