CƠN MƯA - Trang 570

Lòng tự tôn cũng không cho phép anh làm như vậy.

Họ đang giằng co, mọi lời nói đều đang trầm mặc.

Lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, hộp tuýp trị phỏng đã bị bóp đến mức

hơi móp méo. Trần Nham mím môi, nghe thấy giọng nói căng cứng của
bản thân, “Vậy… em lên trước đây, anh lái xe chậm một chút.”

Cô nói xong xoay người, không để lại cho mình một giây do dự.

“Trần Nham…”

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên sau lưng, cô dừng bước.

Trong bóng tối vô biên, ánh sáng trắng của một chiếc đèn đường bên

bồn hoa hắt xuống qua khe hở giữa cây cối, chói đến mức đôi mắt cô cay
xè.

“Không nói câu tạm biệt với anh sao?”

Trong không khí đen kịt, giọng nói của anh mỏi mệt mà dịu dàng, tựa

như một bàn tay trong hư vô khẽ kéo góc áo cô lại.

Cô đứng yên tại chỗ, rất lâu.

Trái tim cô đau đến mức co rúm, nhưng lại tự nói với mình, chịu đựng

một chút, chịu đựng qua là tốt thôi.

Điếu thuốc trên tay cháy hết, một đoạn tro dài rơi lả tả bên chân anh.

Anh đứng bất động sau lưng cô, nhìn một cơn gió thổi qua ngọn cây, lay
động mái tóc sau vai cô.

Gió vẫn chưa dừng lại, cô lại cất bước, đi về phía đầu cầu thang, từ

đầu đến cuối không hề quay đầu lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.