CƠN MƯA - Trang 568

Nói xong, anh ta quả thật uống liền một hơi ba ly.

Sau khi tan cuộc, trên đường đưa Trần Nham về nhà, Tôn Bằng lái xe

vòng qua cửa một hiệu thuốc nhỏ.

Xe dừng lại, cô vẫn ôm hông anh.

Anh vỗ vỗ tay cô, nghiêng đầu nói, “Xuống đi, anh đi mua thuốc mỡ

cho em.”

Trước mặt Mã Quân, Tôn Bằng không tiện biểu hiện gì, sau đó khi hát

anh nhìn kĩ một chút, chỗ cô bị phỏng đã đỏ bừng, nổi bọt nước.

“Không cần đâu, chỉ một chút thôi.”

“Mua thuốc mỡ thì sẽ không đau nữa, buổi tối dễ ngủ hơn.”

Rất nhiều lúc, cô đều không cố chấp bằng anh. Ai có thể cố chấp hơn

một người thật lòng lo cho bạn?

Họ xuống xe, vào hiệu thuốc mua tuýp mỡ trị phỏng rồi đi ra, tiếp tục

lái xe về. Đến dưới lầu, Trần Nham cởi mũ bảo hiểm, vuốt lại tóc, nhìn anh.

Cô có lời muốn nói.

Anh nhìn ra được, tắt máy, chống xe, cũng cởi mũ bảo hiểm.

“Ngày kia em có thể phải đi Tô Châu một chuyến.” Cô nói.

“Đi công tác sao?”

“Ừm.”

“Đi mấy ngày?”

“Khoảng một tuần.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.