CON NGƯỜI TRỞ THÀNH KHỔNG LỒ - Trang 267

CHƯƠNG XII

NHỮNG BƯỚC ĐẦU TIÊN CỦA KHOA HỌC

Thời xưa thế giới đối với con người tựa như cả một vùng bí mật mênh

mông. Cái gì cũng không thể hiểu được, không thể cắt nghĩa được.

Con người thời đó cho rằng anh ta chỉ đi một bước, làm một cử chỉ nhỏ

cũng đủ làm thức tỉnh những sức mạnh phi thường đáng khiếp sợ; chúng có
thể gieo tai họa hoặc mang lại hạnh phúc cho mình trong chớp mắt.

Cái vốn kinh nghiệm của con người còn ít ỏi, bé nhỏ, đến nỗi anh ta

không biết chắc chắn ngay cả đến những điều rõ ràng nhất, như là sự kế tục
của các mùa trong một năm và sự nối tiếp giữa ngày và đêm.

Người ta đã tổ chức các cuộc lễ thần bí cầu cho mặt trời tiếp tục luân

chuyển trên bầu trời. Thí dụ: Ở Ai Cập, ông vua, mà người ta tin rằng đó là
hiện thân của mặt trời ở trên trái đất, hàng ngày đi dạo một vòng quanh đền,
để bắt buộc mặt trời cũng phải đi hết vòng trong ngày đó.

Mùa thu đến, những người Ai Cập thời xưa làm lễ “dâng nạng cho Mặt

Trời”: họ cho rằng Mặt Trời mùa thu đã suy yếu, phải cần có đôi nạng để đi
cho khỏe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.