CÒN NHỚ TÂN UYÊN - Trang 112

ghế. Mọi cử chỉ hay hành động đều không xảy ra. Họa chăng chỉ có nước
mắt và tiếng thở dài.

Phim dứt và đèn bật sáng. Lạ một điều là Duyên vẫn còn bấu lấy bàn tay
anh. Dường như nàng cố bám víu vào một cái gì mặc dù nó mong manh và
dễ vỡ vụn.

- Cô làm em đau hả Quát?

Quát quay nhìn cô giáo. Anh thấy một nụ cười.

- Dạ không... Cô muốn nhéo, muốn phạt em nữa cũng được. Em đi lính rồi
em nhớ gì cô biết không?

- Nhớ gì?

- Em nhớ nhiều thứ lắm cô ơi... Nhớ giờ cấm túc của cô... Nhớ xe xích lô...

Duyên cười thánh thót. Bẻ hột đậu phọng nàng chia cho học trò phân nửa
rồi nói với giọng buồn buồn.

- Quát đi lính rồi nhưng cái bệnh truyền nhiễm tình cảm của em sẽ làm cô
buồn nhiều lắm...

Quát thở dài đứng lên. Đưa tay ra cho Duyên nắm lấy anh kéo nàng đứng
dậy rồi hai người đi ra cửa. Ra tới đường trong lúc chờ băng qua đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.