CÒN NHỚ TÂN UYÊN - Trang 142

Giọng nói thanh thanh, êm êm như tiếng giọt mưa thu trong nhạc cùng với
ba tiếng Tiểu Đinh Hùng làm cho Quát run người. Lâu lắm rồi không có ai
gọi anh bằng ba tiếng đó. Tiểu Đinh Hùng đã ngủ yên từ lâu lắm rồi. Lâu
lắm rồi. Kể từ ngày anh rời mái trường Hồ Ngọc Cẩn thân yêu để trở thành
người lính chiến. Từ đó lính gọi anh là chuẩn úy Quát hay ông thầy. Ba
tiếng Tiểu Đinh Hùng như đánh thức quá khứ đã ngủ vùi.

Quát ngước lên nhìn và anh hầu như tê liệt vì kinh ngạc lẫn mừng vui.
Trước mặt anh là hình tượng có thật của người trong mơ. Mái tóc huyền
buông lơi trên bờ vai gầy. Khuôn mặt thanh tú hơi có dáng nét mỏi mệt và
u buồn nhưng cũng vì thế làm tăng thêm nét quyến rũ và bởi ánh mắt nhìn
tha thiết yêu thương. Đôi môi son hơi mím lại ẩn ước nụ cười thay cho lời
chào hỏi. Cơn gió đồng quê thổi tà áo dài bay bay, làm chiếc quần lụa màu
đen dán sát vào đôi chân dài gợi cảm.
- Cô... cô ơi...

Quát kêu ba tiếng thôi. Bao nhiêu ngày vọng tưởng. Bao nhiêu ngày nhớ
thương. Bao nhiêu đêm mất ngủ. Bao nhiêu lần gọi tên người yêu trong
đêm tối thâm u. Bao nhiêu giọt nước mắt âm thầm chảy. Nhớ thương làm
thâm quầng mắt. Si mê làm úa héo tâm hồn. Tình yêu vô vọng làm người
lính trẻ già nhanh hơn gian khổ của chiến trường. Sự hiện diện bất ngờ của
Duyên khiến cho anh mừng rơi nước mắt. Hai người lặng nhìn nhau giây
lát. Ánh mắt của họ nói lên vô vàn chữ nghĩa, ngôn từ. Cuối cùng Duyên
lên tiếng trước.
- Quát khỏe không Quát?
Quát cười nhìn cô giáo.
- Dạ bịnh. Còn cô?
- Cô cũng bịnh... Cô bị lây cái bịnh truyền nhiễm tình cảm của Quát rồi
Quát ơi...
- Cô ơi cô...
Chỉ kêu được ngần ấy tiếng Quát bước tới định ôm choàng lấy cô giáo của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.