CÒN NHỚ TÂN UYÊN - Trang 15

Khi nói xong Duyên hơi ngỡ ngàng vì nàng không hiểu tại sao mình lại
nói đùa như thế. Không lẽ mới gặp nhau có một phút đồng hồ mà nàng lại
cảm thấy quen nhau lâu lắm nên mới có giọng cợt đùa như thế. Riêng Quát
hơi có vẻ ngượng ngùng vì cái giọng đùa cợt của cô giáo trẻ mới gặp lần
đầu.
- Dạ... Em cũng hân hạnh được gặp cô...
Tiếng dạ của Quát nghe thật hiền pha lẫn chút uể oải và mệt nhọc của một
đứa con trai vừa khỏi bịnh nhưng câu nói lại chứa đựng sự lịch sự và kiểu
cách.
- Cô nghe nói em bị bịnh. Thế hôm nay em khỏe chưa?
- Dạ cũng còn mệt nhưng em không muốn ở nhà thêm nữa. Em muốn đi
học...
Nhìn cô giáo mới Quát cười nhẹ. Giọng của nó thân tình hơn câu nói đầu
tiên.
- Hôm qua thằng Chương tới nhà thăm. Nói nói với em là lớp mình có cô
giáo Việt Văn mới. Cổ đẹp và duyên dáng...

Duyên mỉm cười khi nghe Quát nói nhưng nàng lại im lặng không nói gì
thêm ngoài ba tiếng cám ơn em khách sáo và thờ ơ. Dường như nàng muốn
giữ một khoảng cách cần thiết giữa thầy và trò.
Quát mỉm cười. Duyên nghe có chút gì hụt hẫng khi nhìn nụ cười của Quát.
- Cô đẹp hơn em tưởng tượng...
Duyên không biết phải làm gì, nói gì trước lời khen của cậu học trò. Im
lặng là tốt nhất. Coi như nàng không để ý tới lời khen này. Hay ít nhất nó
không có tác dụng gì đối với nàng.
- Từ hồi học đệ thất tới giờ em thường mơ ước được học với một cô giáo
trẻ đẹp và duyên dáng. Bây giờ ước mơ đó mới thành sự thực. Em cám ơn
cô.

Duyên hơi mím môi cười để giấu kín sự bối rối của mình khi nghe lời khen
tặng của học trò. Dù lời nói có thành thật hay không, dù lời nói chỉ là cảm
nghĩ của một cậu học trò trẻ tuổi, nàng cũng cảm nhận ra một điều là nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.