CÒN NHỚ TÂN UYÊN - Trang 22

vàng trên tóc. Mắt đong buồn hỏi khóc ai đây... . Tối hôm đó nàng thức quá
10 giờ để đọc hết mấy bài thơ và truyện ngắn của Quát ở trong tờ báo xuân.

Sáng thức dậy, sau khi ăn xong tô cháo trắng với hột vịt muối Duyên
vào phòng sửa soạn để tới trường. Đứng tần ngần trước cái tủ treo hàng
chục chiếc áo dài đủ màu, đủ kiểu, nàng không biết phải mặc màu áo nào
hôm nay. Hôm qua mình đã mặc màu xanh rồi nên hôm nay phải mặc áo
màu khác. Duyên lẩm bẩm. Nàng nhớ Quát nói thích màu vàng. Tự nhiên
nàng đưa tay lấy cái áo dài màu vàng. Ướm thử vài lần xong nàng nhanh
nhẹn thay quần áo. Chải đầu mang giày nàng đứng ngắm mình trong
gương. Mái tóc huyền uốn dợn xỏa trên bờ vai nuột nà. Ba nàng thường nói
là nàng có khuôn mặt giống bà nội, đẹp, thanh tú và sang cả. Trái lại nàng
lại có một thân hình hấp dẫn của mẹ. Xịt vội chút dầu thơm vào người, cầm
lấy cái cặp da nàng bước nhanh ra khỏi phòng. Ngang qua chỗ ba má đang
ngồi uống trà nàng nói nhanh.
- Thưa ba má con đi làm...
Bước ra tới cửa nàng thoáng nghe tiếng má nói với ba.
- Con nhỏ này không biết có chuyện gì mà tôi thấy nó vui. Hổng lẽ nó có
bồ...
- Nó có bồ bà mừng chứ sao lo. Nó hăm hai rồi chứ nhỏ nhít gì nữa...
Ra khỏi cổng nhà, leo lên chiếc xích lô đang chờ sẵn Duyên mỉm cười vui
vẻ nói với ông xích lô.
- Bác khỏe hôn bác...
Tuy hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của Duyên song ông xích lô đạp vẫn vui vẻ
trả lời.
- Cám ơn cô... Hôm nay tôi thấy cô vui quá...

Duyên cúi mặt giấu nụ cười. Mình có vui không mà ai cũng nói mình
vui. Tại sao mình vui... Duyên hỏi với mình. Không lẽ... Nghĩ tới đó nàng
cười lắc đầu như cố xua đuổi ý nghĩ vẩn vơ. Tiếng còi xe ô tô buýt vang lên
khiến cho nàng giật mình. Nắng vàng rực rỡ trên tàng cây sao ven đường.
Lát sau bác xích lô đậu ngay cổng trường. Duyên bước xuống. Có tiếng xì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.