CÒN NHỚ TÂN UYÊN - Trang 25

đang dạy.
- Tuần tới các em...
Nói bốn tiếng đó xong Duyên quay lại rồi nín luôn. Nàng không nói tiếp
được vì ngạc nhiên khi thấy nơi bàn cuối Quát đang nhìn mình mỉm cười.
Nụ cười của anh vui và tinh nghịch. Cố gắng dằn sự ngạc nhiên của mình
nàng thong thả lập lại. Nàng nghe giọng của mình có chút thay đổi.
- Tuần tới các em sẽ làm bài luận văn về truyện Lục Vân Tiên. Cô cho các
em biết trước để sửa soạn...
Vừa nói Duyên vừa đi xuống cuối lớp nơi Quát đang ngồi.
- Em đi đâu vậy Quát?
Quát chưa kịp trả lời nàng nghiêm mặt nói tiếp.
- Cô nghĩ lớp này không phải là lớp của em...
Quát cười nhìn cô giáo. Anh mở đầu câu nói thật lễ phép bằng hai tiếng mà
Duyên nghe hoài.
- Dạ cô... Em đi lộn lớp?
Thấy cô giáo trừng mắt anh vội sửa lại liền.
- Dạ cô... Hôm qua cô giảng mà em chưa hiểu hết bài của cô. Bữa nay đi
ngang qua lớp này nghe cô giảng bài hôm qua nên em đi vào nghe. Cô
không đuổi em ra hả cô?
Duyên mím môi. Nàng làm sao đuổi đứa học trò ham học ra khỏi lớp vì
một lý do như vậy mặc dù nàng biết Quát ranh mảnh viện lý do chính đáng
để được ngồi ngắm mình.
- Cô không đuổi em ra nhưng lần tới em phải xin phép cô...
Nói đến đây Duyên nhũ thầm: Mình ngu quá... Nói lần tới là mình cho
phép nó làm nữa... . Nàng chưa kịp sửa lại lời của mình Quát cười nhìn cô
giáo.
- Dạ cô... Cám ơn cô nhiều lắm... Lần tới em sẽ xin phép cô trước...

Duyên háy đứa học trò ranh mảnh của mình rồi ngoe ngoảy đi lên chỗ bảng
đen. Đứng nơi đó thấy Quát nhìn mình cười như xin lỗi nàng nghĩ thầm:
Thôi đi... Đừng có xin lỗi... Tôi không có tha thứ nữa đâu... Không có lỗi
phải gì hết... . Tuy nghĩ như vậy nhưng nàng biết là không thể nào bứt rời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.