Delphi vuốt tóc cô.
- Không, tôi không sợ. Nói đúng hơn thì hiện thời tôi đang rất tò mò. Tôi
muốn biết cuối cùng có thể tìm ra nguồn gốc khối sáng này ở đâu, và nó
muốn gì ở chúng ta. Tôi tin là nó sẽ không muốn giết chúng ta. Nó chỉ tìm
một đồng minh đứng về phía con đường khó giải thích của nó.
Những lời nói khiến Jill McCall bối rối, lo âu. Thế nhưng cô không đủ
khả năng phản kháng. Cô không có quyền quyết định ở đây. Những thế lực
khác đã nắm lấy vai trò đạo diễn và Delphi tin tưởng chúng hoàn toàn.
Delphi đã đến bên ngưỡng cửa và mở cánh cửa ra. Ánh sáng mặt trời bên
ngoài ùa vào trong, ở vị trí mà cô đang đứng nó thoáng gây ấn tượng như
một thân hình đang bốc cháy. Thế rồi cô ta bước về phía trước và những
đường viền xung quanh trở lại những hình dạng bình thường.
Delphi đi ngược về phía ánh sáng, đi một chốc lại quay trở lại và vẫy gọi
Jill McCall đi theo.
Cô nữ phóng viên không thể làm khác. Cô phải đi cùng. Hai đôi chân cô
run rẩy. Đây sẽ là một con đường vô cùng khó nhọc cho cô, cô biết chắc
như thế.
Cô chỉ không biết cái gì đang chờ cô ở cuối con đường. Bầu trời hay địa
ngục? Cô không thể lựa chọn, nhưng sự việc đôi với Delphi có lẽ khác. Cô
ta không ngần ngại đi thẳng vào quầng sáng màu đỏ, cô chuyển động thật
nhẹ nhàng, trông như đang trôi bồng bềnh trên mặt đất.
Jill McCall thở dài. Làn không khí phía trước túp lều rất lạnh. Mặt trời
bây giờ gây ấn tượng như một mảnh bàng đang tỏa sáng, những tia nắng
của nó không hề sưởi ấm chút nào. Nhưng chẳng phải mặt trời khiến Jill
McCall thấy lạnh. Yếu tố trầm trọng hơn cả là sự băng giá tỏa ra từ bên
trong cùng nỗi sợ hãi trước tương lai.