CON QUỶ MỘT GIÒ - Trang 70

Bà Thành nghẹn ngào không nói tiếp được lời nào nữa. Cả hai me con cứ
đứng đó ôm chặt lấy nhau mà nước mắt tuôn tràn thổn thức.

Ông Thành đứng một bên quan sát, ông cũng không cầm được nước mắt,
những giọt lệ chầm chậm lăn dài trên má ông. Ông Thành đưa tay khẽ lau
nước mắt rồi rảo chân vào nhà nhấc điện thoại gọi cho bà An:

- A lô, chị An à, chúng tôi đã tìm thấy Nhã Trúc rồi, chị yên tâm đi nhé! Nó
ở trong vườn nhà tôi. Dạ... Dạ… nếu chị cho phép, tối nay xin được phép
cho Nhã Trúc nghỉ lại nhà tôi một đêm... Dạ… Dạ... thật cảm ơn chị! Cảm
ơn chị nhiều lắm... Chị an tâm ngủ đi nhé, chào chị.

Đặt điện thoại xuống, ông Thành trở ra vườn giữa lúc hai mẹ con đang tâm
tình kể lể, ông im lặng lắng nghe, mãi một hồi lâu sau mới lên tiếng:

- Con thật sự là Ngọc Anh? Linh hồn con thật sự đang nương nhờ thân xác
của Nhã Trúc, phải không con?

Nhã Trúc ngước nhìn ông Thành, ánh mắt như van lơn:

- Dạ... chính con là Ngọc Anh… Nếu ba không tin, ba có thể hỏi bất cứ điều
gì liên quan tới con, con sẽ nói không sai đâu, con đúng là con gái của ba mẹ
mà...

Ông Thành gật đầu:

- Ba chỉ hỏi thế để khẳng định lại một lần nữa vậy thôi, chứ thật ra ba cũng
không nghi ngờ chuyện đó, vì ba đã được nghe mẹ của Nhã Trúc và Quân kể
lại hết rồi... Bây giờ, ba chỉ muốn hỏi con, con dự định sẽ như thế nào?

Nhã Trúc cúi mặt khóc thút thít:

- Ba... ba không muốn gặp lại con sao? Ba muốn đuổi con đi sao ba?

Ông Thành đứt từng khúc ruột khi nghe con gái trách hờn, nhưng ông biết
không thể để tình trạng này kéo dài, sẽ không tốt cho bất cứ một ai. Vì nghĩ
vậy nên ông nghiêm giọng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.