CON QUỶ MỘT GIÒ - Trang 75

bao... Nhã Trúc ơi, chỉ có bạn mới giúp được mình mà thôi .. Bạn đừng từ
chối, bạn giúp mình nhe, Nhã Trúc? Mình van xin bạn đó...

Những câu nói cứ vang lên bên tai Nhã Trúc và cô như kẻ mộng du, từ từ
ngồi dậy và bước xuống giường. Nhã Trúc không cần bật đèn, ở trong ngôi
nhà không phải nhà mình nhưng cô vẫn có thể đi ra cửa một cách nhẹ nhàng
êm thắm, không va vào bất cứ thứ gì trong nhà.

Khẽ khàng mở cánh cứa, Nhã Trúc lách mình ra rồi trèo qua tường rào, mặc
kệ những vết xước rớm máu trên người do va phải mảnh chai.

Ra tới đường lộ, Nhã Trúc cứ đi vơ vẩn nhưng bước chân của cô lại nhanh
nhẹn một cách khác thường.

Vòng vo qua nhiều ngã rẽ, Nhã Trúc dừng chân trước cửa nhà Quân. Mắt cô
nhìn đăm đăm về hướng chiếc ghế đá, nơi mà Ngọc Anh và Quân thường
ngồi bên nhau tâm sự trong những ngày cô về nước thăm nhà.

Ba mẹ Quân mất từ hồi anh còn bé, anh chị em lớn lên mỗi người đều có gia
đình riêng, nên ngôi nhà này giờ đây chỉ còn một mình Quân sinh sống.

Trời lúc này vẫn còn tối lắm, lại có một cơn mưa nhỏ nên bầu trời càng trở
nên tối tăm, u ám.

Chiếc áo mỏng manh mặc ớ nhà của Nhã Trúc đã thấm đẫm nước mưa
nhưng hình như cô không quan tâm tới... Cô lại một lần nữa trèo rào vào nhà
Quân. Tới trước cánh cửa nhà, Nhã Trúc khẽ khàng gõ liên tiếp mấy tiếng
lên đó.

- Ai đó? Ai gọi cửa đó?

Tiếng Quân hỏi.

Nhã Trúc không trả lời, cô chỉ gõ tiếp ba cái nữa rồi đứng im chờ Quân...

Không hiểu ai tới nhà giờ này, sao không đứng ngoài cổng bấm chuông mà
lại vào được tận bên trong rồi mới gõ cửa, Quân vội vã tung mền chạy ra,
anh cũng chưa dám mở cửa mà hé nhìn người bên ngoài qua khung kính cửa
sổ kế bên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.