CON QUỶ MỘT GIÒ - Trang 81

Trong lòng vợ chồng ông Thành và Quân lúc này đều có những suy nghĩ
giống nhau, rằng cơn mưa bất chợt này không phải là một cơn mưa bình
thường mà chắc rằng ít nhiều gì đó cũng có liên quan tới Ngọc Anh.

Những tia chớp sáng lòe như muốn xé nát bầu trời ra từng mảnh, sấm ầm ầm
long trời lở đất.

Đột ngột, một luồng ánh sáng đâm thẳng xuống gần chỗ mọi người đang
ngồi, hất văng tất cả sang một bên.

Hình như cả bốn người đều bất tỉnh đi trong một vài phút, đến lúc mở
choàng mắt ra thì trời đã quang đãng lại rồi! Nhưng một điều xảy ra khiến ai
nấy rụng rời, đó là ngôi mộ của Ngọc Anh đã bị nứt toạc một đường như bị
chẻ đôi ra!

Bà Thành khóc òa lên. Bà nhào tới nằm phủ người lên mộ cơn gái:

- Trời ơi, con ơi... con có tội lỗi gì mà phải chết một cách thê thảm, đến lúc
chết đi rồi, cả ngôi mộ cũng không được vẹn nguyên... ông trời ơi nếu tôi có
tội gì thì ông cứ giáng thẳng vào đầu tôi đây này, xin ông tha cho con gái tôi
đi...

Bà vật vã khóc than và la hét như người điên loạn.

Ông Thành và Quân phải kéo bà lại, không cho bà đập đầu vào mộ con gái.

Nhã Trúc hình như đến bây giờ mới thật sự hoàn hồn, cô ngơ ngác nhìn
quanh và lập tức hiểu ra cớ sự. Cô lặng lẽ đến bên bà Thành, không nói lời
nào chỉ ôm lấy bà, thế mà lập tức bà Thành không vùng vẫy nữa. Hai người
phụ nữ ôm chặt lấy nhau khóc ròng khiến cả ông Thành và Quân đều phải
quay đi để len lén lau khô nước mắt.

Khi bốn người về được đến nhà, bà An ôm chầm lấy Nhã Trúc mà khóc
không thành tiếng.

Bà Thành cũng không còn sức lực nào nữa để nói với bà An một câu xin lỗi.
Bà ngã quị xuống giữa nhà, đôi vai run lên nhưng không bật ra được tiếng
khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.