CON TÀU TRẮNG - Trang 121

Ông đâm ra quẫn trí. Đứng ngồi không yên. Lúc thì đi ra ngoài, lúc thì lại

vào, lúc ngồi xệp xuống, buồn rũ, thở dài thườn thượt, lúc thì lại đứng lên

và đi dâu không rõ. Bà tức giận cằn nhằn ông già và cũng đi đi lại lại, ra sân

rồi lại vào. Ngoài sân có những tiếng nói nhát gừng, nghe không rõ, có

tiếng chân ai bước vội vã, có tiếng ai chửi mắng, hình như Ôrôzơkun lại

chửi mắng, có người nào khóc nức nở…

Thằng bé nằm im thít, mỗi lúc một thêm mệt mỏi vì những tiếng nói và

tiếng bước chân ấy, vì tất cả những gì xảy ra trong nhà và ngoài sân.

Nó nhắm mắt lại, và để bớt cô đơn, để quên đi cái thân phận bị bỏ rơi của

mình, nó nhớ lại sự việc đã xảy ra hôm nay, cái cảnh tượng mà nó mong

muốn được thấy. Nó đứng trên bờ con sông lớn. Nước chảy nhanh đến nỗi

không thể nhìn lâu xuống nước được,nhìn lâu thì mặt mày sa sẩm. Còn ở bờ

bên kia, những con hươu Maran nhìn nó. Cả ba con hươu Maran nó đã thấy

hồi chiều, giờ đây lại đứng đó. Mọi việc lại tái diễn. Từ làn môi ướt của con

hươu đực to lớn, vẫn những giọt nước ấy nhỏ xuống vụng khi hươu cất đầu

lên khỏi mặt nước. Còn Mẹ Hươu Sừng vẫn nhìn thằng bé chằm chằm như

thế bằng cặp mắt hiền từ, thông hiểu. Mắt hươu mẹ rất to, thẫm máu và

loáng ướt. Thằng bé rất ngạc nhiên vì Mẹ Hươu Sừng có thể thở dài y như

người.Thở dài buồn rầu và đau xót giống như ông nó. Rồi mấy con hươu bỏ

đi, xuyên qua những bụi tugai. Những cành cây màu đỏ đung đưa trên đầu

hươu, lá cây đỏ úa rơi lả tả xuống những tấm lưng hươu bằng phẳng và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.