CON TÀU TRẮNG - Trang 122

mềm mại. Hươu leo lên bờ dốc. Cả tốp dừng lại ở đấy. Con hươu lớn vươn

cổ, ngật đầu ra sau, sừng chạm vào lưng, cất tiếng kêu vang như tiếng kèn:

“Ba-ô! Ba-ô!”. Thằng bé mỉm cười một mình, nhớ tiếng kêu của con hươu

to vang vọng hồi lâu trên mặt sông. Sau đó hươu Maran khuất dạng trong

rừng.Nhưng thằng bé không muốn giã từ hươu Maran, và nó bắt đầu nghĩ ra

những gì nó muốn thấy.

Con sông lớn lại hiện ra trước mắt nó,nước chảy nhanh vùn vụt.

Chóng cả mặt vì tốc độ dòng chảy. Thằng bé nhún mạnh, nhảy như bay qua

sông. Nhịp nhàng và êm nhẹ, nó đáp xuống cách những con hươu Maran

không xa. Hươu vẫn đứng trên bãi sỏi như trước. Mẹ Hươu Sừng gọi nó tới:

- Con là con cái nhà ai vậy?

Thằng bé im lặng: nó xấu hổ, không muốn nói nó là con ai.

- Con và ông rất yêu mẹ, thưa Mẹ Hươu Sừng. Chúng con chờ mẹ đã lâu

rồi. – Nó thốt lên.

- Ta cũng biết con. Và biết cả ông con nữa. Ông con là người tốt. – Mẹ

Hươu Sừng nói.

Thằng bé vui sướng, nhưng không biết nói thế nào để bầy tỏ lòng biết ơn.

- Mẹ có muốn con biến thành cá và bơi theo sông ra hồ Ixxưc-kun, đến với

con tàu thủy trắng không? – Nó bỗng nói.

Cái đó nó làm được. Nhưng về chuyện này,Mẹ Hươu Sừng không trả lời gì

cả. Thế là thằng bé bèn cởi quần áo, và như mọi lần về mùa hè, nó co ro,

bám lấy cành liễu gần bờ, thả mình xuống nước. Nhưng hoá ra nước không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.