CON TÀU TRẮNG - Trang 124

Tôi bảo gì làm nấy. Nghe chưa? Không thì thằng ấy nó sẽ làm cho chúng ta

không sống nổi đâu, ông thừa hiểu là nó sẽ làm chúng ta không còn đất

sống nữa kia. Tôi với ông già rồi, biết đi đâu được? Đi đâu được? – Nói

đoạn bà sập cửa đánh rình một cái và lại hấp tấp chạy đi.

Trong nhà lại vắng lặng. Chỉ nghe thấy tiếng thở khò khè đứt quãng của

ông. Ông ngồi trên bệ bếp lò, hai tay run run ôm chặt lấy đầu. Bỗng nhiên

ông già quì xuống, giơ hai tay lên cao, rên rỉ, nói với ai không rõ:

- Hãy đem tôi đi, bắt tôi đi, lão già khốn khổ này! Chỉ xin Người cho nó

một đứa con! Tôi không còn đủ gan nhìn thấy nó nữa. Xin ban cho nó một

đứa con, chỉ một đứa thôi, xin hãy thương lấy chúng tôi…

Ông già vừa khóc vừa loạng choạng đứng dậy và vịn vào tường, sờ soạng

tìm cánh cửa. Ông ra ngoài, khép cửa lại, và ở ngoài cửa, ông khóc nức lên,

tay bưng miệng cố nén tiếng khóc.

Thằng bé khó ở trong người. Nó lại ớn lạnh. Khi thì sốt nóng khi thì lạnh

run. Nó muốn trở dậy, ra với ông. Nhưng chân và tay không theo ý nó, đầu

nhức nhối. Ông già vẫn khóc ngoài cửa, và Ôrôzơkun say rượu lại làm dữ ở

sân, già Bêkây lại gào khóc inh ỏi, tiếng cô Gungiaman và bà van vỉ, can

ngăn hai vợ chồng họ.

Thằng bé rời bỏ những con người đó và đi vào thế giới tưởng tượng của

mình.

Nó lại đứng trên bờ con sông chảy xiết, còn ở bờ bên kia, trên bãi sỏi vẫn là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.