CON TÀU TRẮNG - Trang 127

muốn bản thân bác ta và những người khác phải mang tiếng xấu.

Thằng bé hơi yên tâm. Nói chung nó thấy dễ chịu hơn. Đầu bớt nhức. Thậm

chí nó nghĩ không biết có nên trở dậy, ra xem chiếc xe hay không: đấy là

loại xe gì, bốn bánh hay sáu bánh. Mới hay cũ? Rơ-mooc như thế nào? Mùa

xuân năm nay, có lần thậm chí một chiếc cam-nhông quân sự đã tạt vào

trạm gác này: bánh xe cao, mũi xe hếch như bị chặt cụt. Anh lính lái xe trẻ

tuổi cho thằng bé ngồi lên ngồi ca-bin. Tuyệt thật! Còn người quân nhân

đeo cầu vai vàng choé tới đáy bằng chiếc cam-nhông đó cùng với Ôrôzơkun

đi vào rừng. Để làm gì nhỉ? Chưa từng bao giờ có chuyện như thế.

- Các chú làm gì thế, đi lùng gián điệp à? – Thằng bé hỏi người lính.

Ngưi kia nhếch mép cười.

- Ừ, đi lùng gián điệp.

- Nhưng chưa hề có tên gián điệp nào đến đây bao giờ cả, - Thằng bé buồn

rầu thốt lên.

Anh lính cười phá lên:

- Thế nhưng cháu cần tên gián điệp để làm gì?

- Cháu sẽ truy lùng nó và tôm cổ nó.

- Ái chà, cháu hăng hái quá đấy! Còn nhỏ quá, hãy lớn leen chút nữa đã.

Trong lúc người quân nhân đeo cầu vai vàng choé cùng với Ôrôzơkun đi

vào rừng, thằng bé và anh lái xe nói chuyện với nhau.

- Cháu thích tất cả các ô-tô và tất cả những người lái xe. – Thằng bé nói.

- Tại sao vậy? – Người lính tò mò hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.