CON TÀU TRẮNG - Trang 137

năm người ngủ đêm ở nhà mình: phải đánh thức y dậy. Tất cả những những

người còn lại chen chúc trong nhà ông Mômun.

Bão tuyết trong núi vẫn không ngớt. Thằng bé chạy ra hàng hiên và lát

sau nó đã không còn hiểu đâu là bên phải, đâu là bên trái, đâu là đầu trên

đâu là đâu là đầu dưới. Đêm bão tuyết quay cuồng, lồng lộn như hoá rồ.

Tuyết ngập đến ngang đầu gối.

Mãi đến bây giờ, khi đã tìm được tất cả anh em lái xe của nông trường, khi

họ đã được sưởi ấm, đã hết sợ và hết rét, ông Mômun mới thận trọng dò hỏi

xem chuyện gì đã xảy đến với họ, tuy chẳng cần hỏi cũng đã rõ là họ gặp

bão giữa đường. Anh em lái xe kể chuyện, còn hai ông bà già thở dài.

- Ối trời ơi! –Hai ông bà già ngạc nhiên về chuyện đã xảy ra và cảm tạ

Thượng đế, hai tay áp vào ngực.

- Thế mà các anh ăn vận phong phanh quá, -Bà vừa trách vừa rót trà nóng

cho họ. – Đi vào núi mà mặc như thế được ư? Các anh thật trẻ con quá, trẻ

con quá!... Lúc nào cũng trưng diện, muốn cho ra người thành phố. Nếu các

anh bị lạc, ở ngoài trời cho đến sáng thì lạy trời, không khéo các anh chết

cóng, biến thành những khối băng mất.

- Nào ai biết đâu nên cơ sự ấy. –Kulubêc trả lời bà lão. –Chúng con mặc ấm

làm gì? Nếu có chuyện chi thì ôtô của chúng con được sưởi ầm từ bên trong

kia mà. Cứ ngồi trong xe như ngồi ở nhà ấy chứ. Chỉ việc vặn tay lái thôi.

Trong máy bay chẳng hạn, máy bay bay tít trên cao, nhìn xuống núi nonn

chỉ như những quả đồi nhỏ, bên ngoài rét bốn mươi độ dưới không, vậy mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.