CON TÀU TRẮNG - Trang 139

- Chung tôi là người Kirghidi. Khi chúng tôi đánh nhau với bọn Mãn-Châu

ở cách đây không xa thì chưa hề có ai nhắc đến Magơnhitôgorxk. Và tầm

vóc chúng tôi hồi ấy cũng như anh bây giờ. Rồi đây khi làm xong nhiệm vụ

chiến đấu, chúng tôi sẽ còn cao thêm nữa…

Ông nhớ lại câu chuyện xa xưa đó. Ông cười hể hả, đưa mắt nhìn khắp lượt

các vị khách đêm của mình lần nữa.

- Ông giáo ấy nói đúng. Đôi khi ra thành phố, hay đi trên đường, để ý xem

xét, lão thấy dân ta bây giờ cao to, đẹp đẽ không như thời trước…

Các chàng trai mỉm cười, hiểu ý: ông già thích bông đùa.

- Chúng cháu lớn xác thì có lớn xác thật, -Một người trong bọn họ nói. –

Thế mà vừa rồi lại để cho một chiếc xe sa xuống rãnh. Ngần này con người

mà không đủ sức…

- Ù, làm gì nổi! Xe chất đầy cỏ khô, lại bão tuyết thế này. –Ông Mômun

biên bạch cho họ. –Thế là thường. Nhờ trời, ngày mai là ổn thôi. Cần nhất

là trời lặng gió.

Các chàng tai kể với ông về việc họ đánh xe lên bãi cắt cỏ Arsa ở trên cao

như thế nào. Ở đấy có ba đống cỏ lớn, cỏ cắt trên núi. Họ chất cao lên xe

cao hơn nóc nhà, thành thử phải từ trên cao giòng dây thả bỏ cỏ xuống.

Bằng cách đó, họ chất đầy hết xe này đến xe khác. Không còn trông thấy

buồng lái, chỉ thấy kính chắn gió, mui xe và bánh xe. Đã có công đưa xe

đến, họ muốn chở một lần cho hết để khỏi phải quay lại. Họ biết rằng nếu

không chở hết thì số còn lại phải đến năm sau mới lấy được. Họ làm việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.