CON TÀU TRẮNG - Trang 46

uống thế nào đi nữa cũng đừng hòng mong đợi ở nó điều gì tốt lành. Nhưng

bố ạ, con ở đây có phải là kẻ khác máu tanh lòng đâu. Xưa nay con vẫn ở

với ông. Có bà là người dưng thì có, mãi sau này bà mới đến ở đây. Vậy mà

bà lại gọi con là kẻ dưng nước lã.

Mùa đông ở trong núi tuyết ngập đến tận cổ con. Ôi chao, gió dồn tuyết

chồng đống! Vào rừng thì chỉ có cưỡi con ngựa xám A-la-ba-sơ mới đi nổi,

nó đưa ngực ra gạt các đống tuyết. Gió cũng khiếp, đứng không nổi nữa kia.

Khi nào trên hồ sóng cuộn lên, con tàu của bố nghiêng ngả thì bố nên biết

đấy là gió Xantasơ của chúng ta làm mặt hồ chao đảo. Ông kể chuyện rằng

ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi, quân địch tràn vào toan chiếm đất này.

Thế là từ Xantasơ của chúng ta gió nổi lên dữ dội đến nỗi quân thù không

ngồi vững trên yên ngựa. Chúng xuống ngựa, nhưng đi bộ cũng không nổi

nữa. Gió quất vào mặt chúng đến tóe máu. Khi ấy chúng quay lưng về phía

gió, còn gió thúc vào lưng chúng không cho chúng dừng lại và tống cổ

chúng ra khỏi Ixxưckun, không sót một tên nào. Ấy thế đấy. Vậy mà mọi

người ở đây vẫn chịu đựng thứ gió ấy. Gió khởi lên từ vùng ta. Suốt mùa

đông, ở bên kia sông, rừng nghiến rít, gầm gào, rên rỉ trong gió. Phát khiếp

lên được.

Mùa đông, công việc trong rừng không nhiều lắm. Mùa đông ở đây hoàn

toàn vắng vẻ, không như mùa hè, khi các đoàn du mục kéo đến. Con rất

thích những lần vào mùa hè, trên bãi cỏ lớn người ta dừng lại nghỉ đêm

cùng với các đàn cừu hay đàn ngựa. Thực ra, buổi sáng họ lại tiếp tục đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.