CON THUYỀN BẠC - Trang 23

- Người ta tìm thấy trên sông phải không ạ ?
- Về điều đó, thì tôi không biết gì hết, cô bé ạ... Cô nghĩ là

nước phá huỷ nó hả ?

- Cho cháu xin cày đàn được không ạ ?
- À, không! Không hợp lệ. Chủ nhân của nó mới lấy được.
- Cháu vừa thưa với ông, nó là của một cậu bạn. Hiện không có

mặt tại đây. Cháu sẽ trao lại cho cậu ấy khi cậu ấy trở về. Cậu ấy
hết sức gắn bó với cây đàn ghita của mình!

Người cảnh binh lắc đầu, vẻ hiền hậu:
- Luật lệ, là luật lệ !... À, nhưng cô có giấy tờ gì không ?
Mady trình thẻ học sinh. Người cảnh binh ghi tên họ, địa chỉ

và bảo Mady ký biên nhận.

- Được rồi. Bây giờ, cô có thể mang đàn về.
Mady vác cây ghita cảm ơn ra về. Cô định tìm gặp người đã

tìm thấy đàn.

Cô gái đi tìm những chiếc thuyền buồm đậu dọc sông Saône,

đọc tên tàu ghi ở mạn. Không tìm thấy một Marie-Jecmne hay
Marie-José nào cả... nhưng xa hơn, về phía thượng lưu, có một
chiếc mang tên Marie-Thérèse. Có thể là chiếc này. Một người
đàn ông đang kỳ cọ cầu tàu. Cô gái gọi, chỉ cây đàn và hỏi có
phải ông ta đã tìm thấy nó không. Người đàn ông lắc đầu.

- Không, không phải tôi, mà là một thuỷ thủ của tôi !
- Ông ấy có ở trên tàu không ?
- Cô muốn gặp hả ?
Người đàn ông ngừng tay, đi mấy bước về phía cabin, chụm

tay lên miệng làm loa gọi:

- Hubert ! Có tin vui ! Một cô gái xinh đẹp hỏi. Hubert xuất

hiện: một thuỷ thủ già, râu ria ít cạo, nhìn cây đàn và hỏi Mady:

- Cây đàn ấy của cô hả ?
- Cháu muốn biết bác tìm thấy nó ở đâu và vào lúc nào. - Mady

hỏi lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.