CON THUYỀN BẠC - Trang 8

quan trọng, Mady hỏi anh ta có biết Angelo Moreira không.

- Angelo ?... người Bồ Đào Nha hả ? - anh chàng phục vụ hỏi

lại. – Hầu như tối nào cậu ấy cũng tới đây chơi ghita trên thuyền
này... Giọng hát hay lắm. Cô biết cậu ta hả ?

- Bạn học cùng trường đấy, nhưng đã hai hôm nay không thấy

đến lớp.

- Chúng tôi cũng không thấy cậu ấy tới đây, và ông chủ lấy làm

tiếc. Đúng tối hôm qua, có khách du lịch nước ngoài.

- Thế còn hôm kia ?
- Cậu ấy chơi đàn như thường lệ, tới nửa đêm. Tôi thấy cậu ta

lên xe đạp, ghita mang sau lưng.

- Trông cậu ấy vẫn có vẻ bình thường phải không ? - Mady hỏi.
Anh chàng phục vụ nhìn hai người bạn, vẻ ngạc nhiên:
- Cô muốn bảo sao ?
- Từ hôm kia, không thấy cậu ấy về nhà. Chúng tôi lo lắng. Có

thể có chuyện gì xảy ra với cậu ấy.

Người phục vụ gật đầu:
- Một tai nạn chăng ? Có thể. Các bạn đã đọc báo chưa ? Các

bạn không nghĩ là …

Cậu ta không nói hết câu. Người chủ tiệm hình như nghe

chuyện, rời khỏi quầy và tới gần bàn.

- Các bạn nói về Angelo phải không ? – Ông ta hỏi – Một tai

nạn hả ?

Mady nhắc lại những điều cô vừa nói với người hầu bàn. Ông

chủ tiệm có vẻ rầu rĩ, ông nói tiếp:

- Cô bảo là Angelo mất tích hả ? Đã báo cảnh sắt chưa ?
- Chưa. Cậu ấy sống một mình ở một gia đình người Bồ Đào

Nha. Họ không muốn báo cảnh sắt vì một lý do không đâu.

- Thế cô không nghĩ là Angelo đi thăm ông bố, trên bờ biển ở

Provence ư ? Cậu ta lo lắng về bố, và một hôm có nói với tôi. Có
lẽ cậu ta sẽ viết thư cho gia đình kia. Trừ phi tạm lánh đi đâu, sau
một chuyện phiền muộn. Tôi biết tính người Tây Ban Nha và Bồ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.