CON VE SẦU - Trang 69

- Loan thích ngồi yên không làm gì cả. Loan có thể ngồi như vậy hàng giờ.
- Không chán?
- Không chán.
- Đùi Loan đẹp?
- Đẹp. Anh để tay lên xem.
- Êm và dịu. Thảo nào hai anh Đởm đều mê như điếu đổ.
Bỗng tôi nhìn vào phía trong cùng tiệm, thấy một người đàn ông với một
cái valy. Ông ta ngồi quay lưng về phía chúng tôi, còn cô gái ngồi trước
mặt ông ta nháy mắt một cách khôi hài trên khuôn mặt quá đều đặn, như
khuôn mặt một pho tượng thánh Đồng trinh.
Loan nói, như quen ông ta từ lâu:
- Anh chàng đã kiếm lại được người yêu, sau bao nhiêu hành trình rắc rối.
- Với Loan, tôi hy vọng đã kiếm được người để yêu.
Loan thờ ơ đốt một cái đóm trên ngọn đèn dầu hoả, châm cái thuốc lá và
hút một hơi:
- Anh có thể yêu Loan một cách tuyệt vọng, như anh Đởm phu xe nhưng
Loan không biết yêu ai. Chàng ta, người đàn ông với cái valy, vốn là một
hình nhân bằng gỗ, cao bằng một ngón tay, vì sức mạnh của tình yêu, trở
thành người bằng xương bằng thịt.
Tôi suy nghĩ, tay chống cằm:
- Còn tôi, đôi khi vì ảo lực của ái tình, biến thành một tượng nhỏ bằng gỗ
biết cử động, biết nói, hát, cao bằng ngón tay.
Trưa Hà Nội nóng, ve Hà Nội kêu to. Chúng tôi tình cờ gặp nhau trong thế
giới nhỏ bé của một tiệm nước, tôi chỉ muốn ngồi đây mãi mãi.
*
* *
- Loan rất ích kỷ, chỉ biết có mình Loan thôi.
Nói xong Loan cắn môi nhìn trần nhà. Vài con thạch sùng nằm im đợi mồi,
thỉnh thoảng phóng cái lưỡi nhanh như chớp chụp một con muỗi, con ruồi,
rồi lại nằm im.
- Loan chỉ sống cho Loan, sống chết mặc bay.
Vừa nói Loan vưà đợi khoái lạc bắt đầu tràn trong cơ thể vì tôi đang lấy hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.