CON VE SẦU - Trang 96

mắt, như đợi mơ ước thành sự thực, đợi mặt trời lặn hẳn để ngày mai sẽ lại
ngồi đây.
Người ta nhìn rõ Olivia hơn. Tóc nàng vấn cao thành búi trên đỉnh đầu, mắt
nhìn thẳng, miệng gần như mỉm cười. Nàng đi mềm mại, như một cái phim
chạy chậm. ánh mặt trời mạ vàng trên thân thể nàng, làm tròn thêm đôi vú,
sâu thêm cái rốn, phẳng hơn cái bụng trẻ măng, chắc nịch đôi đùi hoàn
toàn. Nàng tiến đi trong khung cảnh này, không thực, kỳ dị, như đang đi tự
nhiên trên một bãi biển nào đó.
- Tôi ngồi đợi như vậy rất lâu, đợi nàng tới, không chán, không nản, vì biết
nàng sẽ tới.
Khanh nói với Oanh và Olivia trong khi nhìn cảnh này:
- Người thực ngồi đây, Olivia. Tác giả cũng ngồi đây, Oanh. Và trên màn
ảnh người giả có vẻ sống lành mạnh hơn người thực.
Olivia hôn nhẹ cậu bé ngồi cạnh nàng:
- Kẹo ngon không em?
- Ngon lắm. Ở làng tôi chí có kẹo bột, kẹo vừng.
Chuân gạt đi:
- Vừa xem phim lại vừa nói chuyện thì xem làm sao được?
Cậu bé chú ý nhìn mình trên màn ảnh: Cậu bé từ từ quay đầu lướt mắt tìm
kiếm trên cành nhãn, cành này rồi cành kia, cho đến khi thấy một con ve
sầu to tướng có nhiều vòng vàng và đen bao quanh thân thể. Olivia đứng lại
sau lưng cậu bé, nhìn cậu bé, và lần đầu tiên nàng khẽ mỉm cười.
- Con ve này khác hẳn con ve khác. Tôi chưa bao giờ thấy một con ve lạ
lùng như vậy.
Ở cạnh cái đền vài con trâu nằm nhai lại cỏ, mắt lim dim. Mái đền rêu mục,
cong vuốt lên trời. Cửa gỗ cũ bạc phau. Cái lá muỗm vẫn reo đều đều.
Cậu bé rón rén đứng dậy, đi về phía con ve, giơ tay, mở hai ngón, ngón trỏ
và ngón cái, rồi bất chợt bắt được con ve.
Tôi ghé vào tai Mây, nói thực khẽ:
- Mây ơi!
- Dạ!
- Em đang nghĩ gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.