CON VOI - Trang 171

chuyện trò với nhau, cứ ngồi hoài như vậy.

- Mấy giờ rồi, - rốt cuộc tôi hỏi.
- Sắp nửa đêm.
- Thôi, đành đi ngủ vậy. Trước bình minh chắc hắn chưa về đâu.
Và tôi quay lưng định vào nhà thì thình lình Mejer hô toáng lên:
- Cậu hãy nhìn kìa!
Tôi nhìn theo, trong đêm đen, trong hoang vắng, không phải là một, mà là

hai chấm sáng. Cái nọ cạnh cái kia, y hệt nhau, tới mức chẳng phân biệt nổi,
cái nào có trước, cái nào có sau. Majer cũng chẳng biết, dẫu thoạt tiên anh ta
bảo rằng, cái chấm sáng bên trái tỏa sáng cạnh cái chấm sáng bên phải,
nhưng khi tôi hỏi vặn thì hắn lại đổi ý và bảo rằng cái bên phải sáng cạnh cái
bên trái. Tôi bèn giảng giải cho hắn là, cái trái chẳng thể sáng cạnh cái phải,
cái phải không thể sáng cạnh cái trái, bởi khi mà chỉ có một thì lấy đâu ra cái
phải, cái trái. Lúc đó hắn phải thừa nhận là thực tình hắn đâu có phân biệt
được, mà hắn chỉ xếp cho nó có thứ tự vậy thôi. Nom chúng tựa hồ một đôi
mắt.

Đêm đó chúng tôi ngủ không ngon.
Ngày thứ ba, rồi ngày thứ năm vẫn không thấy Novoxonđexki trở về.
Khi ngày thứ bảy đến rồi qua, Majer nói:
- Hay tại hắn đi ngược hướng?
- Hắn bảo chúng ta đợi và ngoài ra...
- Ngoài ra cái gì nào?
Như mọi ngày, chúng tôi ngồi trên cồn cát, đau đáu nhìn vào hai chấm

sáng nọ.

- Nếu thoạt tiên chỉ có một chấm sáng, còn bây giờ, khi không thấy

Novoxonđexki trở về, lại có hai chấm sáng, vậy nảy ra một giả thiết...

- Giả thiết gì nào? - Majer giục tôi, bởi tôi cứ lần lữa không chịu nói ngay.
- Chấm sáng thứ hai chính là Novoxonđexki.
Maier suy ngẫm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.