CÔNG CHÚA - Trang 71

có một khuôn mặt hồng hào tử tế, đôi mắt nâu tròn, giãn ra khiếp đảm.

“Hắn chưa chết sao?” anh ta hỏi đầy vẻ lo lắng.

“Hình như vậy,” người đầu tiên nói một cách lãnh đạm.

Người thứ hai xuống ngựa và cúi xuống cái xác. Rồi anh ta đứng lên và gật
đầu.

“Tốt! Hắn chết rồi. Hắn đấy, con trai. Domingo Romero đấy.”

“Ừ, tôi biết,” người kia trả lời.

Sau đó với vẻ bối rối anh ta quay sang nhìn vào bên trong túp lều, nơi Công
chúa đang ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm bằng ánh mắt của con cú mở
to từ cái mền đỏ của nàng.

“Chào cô” anh ta nói, đi về phía túp lều. Và anh cởi mũ chào nàng. Ồ, nàng
cảm thấy một ý nghĩa nhạo báng trong cử chỉ đó. Mặc dù anh ta không tỏ
một ý gì.

Nhưng nàng không thể nói, cho dù nàng cảm thấy điều gì đi nữa.

“Hắn ta định nhóm lửa làm gì vậy?” anh hỏi.

Nàng vụng về nói với đôi môi tê cóng.

“Hắn nổi cơn điên loạn!” nàng nói, với một sự kết tội uy nghiêm và lắp

bắp.

“Ơn trời, cô định nói là hắn ta lên cơn điên sao? Ồ! Thật kinh khủng! Hãy
giải thích về điều này sau. Hừm!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.