CÔNG CHÚA - Trang 177

mình. Cậu sẽ chẳng bao giờ có được nó cho đến khi cô nép mình và ngủ
trong lòng cậu. Và rồi cậu sẽ có cuộc sống của riêng cậu, như một thanh
niên, như một sinh vật giống đực và cô cũng có một cuộc sống riêng của cô,
như một phụ nữ, một sinh vật giống cái. Tình trạng căng thẳng khủng khiếp
này sẽ không còn nữa. Cô sẽ không còn là một người đàn ông nữa, đúng
hơn là một người phụ nữ mang gánh nặng trách nhiệm của đàn ông. Và
thậm chí, trách nhiệm riêng của linh hồn cô, cô cũng chuyển lại cho cậu.
Cậu biết thế, và kiên trì bền bỉ chống lại cô, đợi chờ lúc cô đầu hàng.

“Em sẽ cảm thấy tốt hơn một khi chúng ta ra biển đi về Canada ở phía kia”
cậu nói với cô khi họ ngồi trên vách đá, vây quanh là những hòn đá tảng.

Cô nhìn về phía đường chân trời trên biển cứ như là nó không tồn tại. Rồi
cô lại nhìn cậu với ánh mắt lạ lạ của một đứa trẻ đang cố chống lại cơn
buồn ngủ.

“Thế à?” cô nói.

“Đúng vậy” cậu trả lời khẽ.

Và mi mắt cô chậm chạp sụp xuống, cơn buồn ngủ làm chúng mất ý thức.
Nhưng cô lại cố mở mắt nói “Ừ, có thể thế. Em đâu thể khẳng định điều gì
sẽ đến ở nơi đó”.

“Miễn là chúng ta có thể sớm rời khỏi đây.” Cậu thốt lên với giọng nói ẩn
tiềm niềm đau đớn.

Phương Quỳnh (dịch)

HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.