CÔNG CHÚA - Trang 175

nào khác nữa? Chỉ có hạnh phúc cho chính cô ấy và cho cả thế giới. Chỉ thế
thôi, không gì thêm nữa. Và vì vậy họ gánh lấy trách nhiệm, lên đường
chăm chắm vào mục tiêu. Họ có thể thấy mục tiêu của họ ở kia, dưới chân
cầu vồng. Hay họ có thể thấy nó ở ngoài xa hơn một chút trong vùng xa xa
xanh biếc. Không xa, không xa.

Nhưng chân cầu vồng cũng là vực thẳm không đáy mà người ta sẽ rơi vào
đấy mãi mãi, rơi rơi mãi không ngừng lại. Còn cái vùng xa xa xanh biếc kia
là một cái khoảng không trống rỗng có thể nuốt gọn người ta và những nỗ
lực bản thân, trống rỗng đến không thể trống rỗng hơn được. Bản thân và
toàn bộ nỗ lực bản thân. Vì vậy, đạt được hạnh phúc chỉ là một ảo giác.

Tội nghiệp March, cô đã khởi hành một cách ngoạn mục để giành lấy mục
tiêu xanh biếc ấy. Cô ấy càng đi xa, sự trống rỗng hiện ra càng đáng sợ. Và
cuối cùng chỉ còn lại sự giận dữ, cuồng loạn.

Cô lấy làm vui khi nó kết thúc. Cô vui khi ngồi trên bãi biển, nhìn về biển
khơi phía tây, và biết rằng những căng thẳng đã kết thúc. Cô sẽ chẳng bao
giờ căng người ra vì tình yêu hay hạnh phúc gì nữa cả. Và Jill đã chết an
lành. Jill tội nghiệp, Jill tội nghiệp. Được chết thật là ngọt ngào.

Riêng phần cô, cái chết không phải là số phận của cô. Cô nên nhường cái số
phần đó cho cậu thanh niên. Thế nhưng cậu thanh niên. Cậu muốn nhiều
hơn thế. Cậu muốn cô cho đi bản thân mà không chút phản kháng, muốn cô
chìm vào trong cậu và khuất phục cậu. Còn cô - cô muốn ngồi im, như một
người phụ nữ trong bước ngoặt cuối cùng và chỉ giương mắt quan sát. Cô
muốn thấy, muốn biết và muốn hiểu. Cô muốn ở một mình: với cậu ở cạnh
cô.

Còn cậu. Cậu không muốn cô nhìn thấy, quan sát và thấu hiểu nữa. Cậu
muốn phơi bày cái tinh thần phụ nữ trong cô, như những người phụ nữ
phương đông phải che mặt. Cậu muốn cô gắn đời cô với cậu, ru ngủ cái tinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.