CÔNG CHÚA BĂNG - Trang 109

Nelly đã trở lại trong phòng, Jan cúi xuống hôn lên má bà ta. Nelly để

mặc anh ta, thái độ hoàn toàn thờ ơ.

“Hay quá, cuối cùng Erica cũng tới thăm mẹ. Mẹ đã mong đợi dịp này từ

lâu rồi nhỉ!”

“Ừ, đúng là một dịp tốt.”
Bà ta ngồi xuống ghế sofa. Gương mặt bà ta đột nhiên co rúm lại vì đau,

tay trái của bà ta vội chộp lấy tay phải.

“Mẹ làm sao thế? Mẹ bị đau à? Con đi lấy thuốc cho mẹ nhé?”
Jan nhoài ra phía trước, đặt hai tay lên vai bà ta nhưng Nelly thẳng thừng

hất chúng ra.

“Không, ta không sao. Chỉ là những cơn đau nhức của người già mà thôi.

Không có gì phải lo lắng. Giờ này không phải con đang phải ở nhà máy
sao?”

“Vâng, con chỉ rẽ qua nhà lấy mấy thứ giấy tờ. Cũng tới lúc con phải đi

rồi, để các cô các bà ở lại với nhau. Mẹ đừng có phấn khích quá nhé, phải
nhớ lời bác sĩ dặn…”

Nelly chỉ gật đầu đáp lại. Sự quan tâm và thương xót trên nét mặt Jan có

vẻ thành thật. Nhưng Erica thề rằng cô thực sự đã nhìn thấy một nụ cười
thoáng qua trên khóe miệng anh ta lúc rời khỏi phòng và quay lại nhìn hai
người bọn họ lần cuối.

“Đừng bao giờ già đi. Mỗi năm trôi đi, cái ý tưởng lao từ mỏm đá xuống

biển tự tử giống người Viking ngày xưa lại càng trở nên hấp dẫn ta. Chỉ hy
vọng lúc già yếu quá, mất hết trí nhớ, lại tưởng mình vẫn hai mươi tuổi.
Được sống lại tuổi trẻ, hẳn sẽ rất tuyệt vời.” Nelly mỉm cười cay đắng.

Chủ đề này thật không được vui vẻ cho lắm. Erica lẩm nhẩm đáp lại rồi

nhanh chóng chuyển đề tài.

“Dù sao, có con trai tiếp nối sự nghiệp cũng là một niềm an ủi. Theo như

cháu được biết thì Jan và vợ anh ấy cũng sống ở đây với bà.”

“Một niềm an ủi. Có lẽ thế.”
Nelly liếc nhanh về phía những bức ảnh trên bậu lò sưởi. Bà không nói

gì nữa và Erica cũng không dám hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.