CÔNG CHÚA BĂNG - Trang 118

T

rong công việc của Patrik, những buổi sáng thứ Hai thường không dễ

chịu cho lắm. Anh làm việc như trâu cho tới mười một giờ và giật mình
như một kẻ trong cơn mộng du khi nghe thấy tiếng một chồng hồ sơ rơi
bịch xuống bàn. Bị đánh thức một cách phũ phàng. Trong nháy mắt, đống
tài liệu phải xử lý dày lên gấp đôi, anh không khỏi thở dài ngao ngán.

Annika Jansson nhìn anh mỉm cười ranh mãnh và ngây thơ hỏi: “Không

phải là cậu nói muốn xem lại tất cả những gì từng viết về gia đình Lorentz
những năm qua hay sao? Tôi đã làm một việc cừ khôi là khai quật lên
không xót một chữ nào những gì liên quan tới họ, vậy mà tôi được trả công
như thế nào? Một tiếng thở dài ngao ngán. Thái độ biết ơn muôn đời của
cậu đâu rồi hả?”

Patrik mỉm cười. “Thái độ biết ơn muôn đời của tôi cũng không đủ để

cảm ơn chị, Annika. Nếu chị vẫn còn độc thân thì tôi sẽ cưới chị rồi lấy kim
cương và áo lông chồn đắp lên người. Nhưng kể từ khi chị cứ khăng khăng
làm tan nát trái tim tôi bằng cách giữ rịt lấy ông chồng vụng về của mình
thì chị đành phải hài lòng với mấy lời cảm ơn ấy thôi. Và dĩ nhiên rồi, cộng
với lòng biết ơn muôn đời của tôi nữa.”

Nói xong anh cảm thấy rất vui vì lần này suýt thì làm Annika đỏ mặt.
“Thôi được rồi, cậu hơi quá trớn rồi đấy. Vì sao cậu muốn xem các tư

liệu này? Nó thì có gì liên quan tới vụ án mạng ở Fjällbacka?”

“Nói thật là tôi cũng chẳng biết. Cứ cho đó là linh cảm của phụ nữ đi.”
Annika nhướng mày vẻ ngạc nhiên. Chị biết là tạm thời không thể moi

móc được thêm thông tin nào từ miệng Patrik. Nhưng chị rất tò mò. Ở đây
ai là không biết gia đình nhà Lorentz, kể cả ở Tanumshede cũng thấy vậy
và nếu gia đình này có gì liên quan tới án mạng thì hẳn sẽ giật gân lắm đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.