chia sẻ bất kỳ thành quả nào với các đồng nghiệp. Anh chỉ vươn người về
phía trước, hai khuỷu tay chống lên đầu gối và sốt ruột hỏi: “Ý sếp là gì?
Vụ án đã có bước đột phá sao? Sếp vừa nói chuyện với ai thế?”
Mellberg giơ tay chặn lại một loạt các câu hỏi mà anh sắp sửa tuôn ra rồi
ngửa người ra ghế, hai tay khoanh lại trước bụng. Đây là khoảnh khắc
chậm rãi nhấm nháp thành quả.
“Patrik này, khi cậu ở trong nghề này lâu như tôi, thì cậu sẽ hiểu rằng sự
đột phá không phải là thứ cậu có được mà là cậu giành được. Dựa vào kỹ
năng và kinh nghiệm dày dạn, cũng như sự chăm chỉ làm việc của tôi mà
vụ án này đúng là đã có được một bước đột phá. Một người tên là Dagmar
Petrén vừa gọi điện cung cấp một số thông tin thú vị về những gì mà bà ấy
quan sát được ngay trước khi phát hiện ra thi thể nạn nhân. Đúng vậy, tôi
thậm chí có thể nói đó là những thông tin rất có ý nghĩa, có thể dẫn dắt
chúng ta tới việc đưa ra một tên hung thủ nguy hiểm ra trước vành móng
ngựa.
Patrik bắt đầu sốt ruột, lòng dạ cứ như có kim châm nhưng vẫn còn đủ lý
trí để hiểu rằng chẳng có cách nào khác ngoài việc chờ đợi Mellberg phun
ra mọi chuyện. Cuối cùng thì ông ta cũng sẽ đi tới điểm mấu chốt của vấn
đề. Chỉ hy vọng là nó sẽ xảy ra trước khi ông ta về hưu.
“Đúng thế, nó khiến tôi nhớ tới một vụ án ở Gӧteborg vào mùa thu năm
1967…”
Patrik thở dài ngán ngẩm, lên tinh thần thiếp tục chờ đợi.