CÔNG CHÚA BĂNG - Trang 156

“N

ghe này Anders, mọi chuyện đều có vẻ không tốt cho cậu.”

“Vậy sao?”.
“Vậy sao? Đó là tất cả những gì cậu muốn nói ư? Cứt ngập tới đầu rồi

mà vẫn chưa nhận ra à? Cậu có nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc
không đấy?”

“Tôi chẳng làm gì cả.”
“Nói láo! Đừng có ngồi đó mà nói nhăng cuội trước mặt tôi. Tôi biết là

cậu đã sát hại cô ấy, thế nên tốt nhất là cậu hãy nhận tội tránh rắc rối cho cả
hai bên. Nếu cậu không gây rắc rối cho tôi thì tôi cũng không gây rắc rối
cho cậu. Cậu có hiểu tôi đang nói gì không?”

Mellberg và Anders đang ngồi trong căn phòng thẩm vấn duy nhất ở đồn

cảnh sát Tanumshede và không giống như trong phim truyền hình Mỹ, ở
đây chẳng có cái gọi là gương hai chiều để các đồng nghiệp khác có thể
theo dõi quá trình phỏng vấn từ phòng bên cạnh. Điều đó càng hợp với
Mellberg. Vì một mình thẩm vấn đối tượng là hoàn toàn đi ngược lại
nguyên tắc nhưng mẹ kiếp, nếu như hắn ta có tội thì ai thèm quan tâm tới
mấy cái quy tắc ngu xuẩn ấy làm gì. Mà Anders lại không yêu cầu luật sư
hay bất cứ nhân chứng nào nên việc gì ông ta phải kiên trì?

Căn phòng khá nhỏ, chẳng có gì ngoài bốn bức tường trống trơn và một

ít đồ đạc sơ sài. Vật dụng duy nhất là một chiếc bàn và hai chiếc ghế giờ
đang được Anders Nilsson và Bertil Mellberg chiếm dụng. Anders thờ ơ
dựa vào lưng ghế, tay đặt trên đùi, chân duỗi ra dưới gầm bàn. Mellberg
đứng dậy, tì nửa người qua bàn tới gần sát mặt Anders, trong giới hạn có
thể chịu đựng được hơi thở rõ ràng không phải mùi bạc hà dịu mát thoang
thoảng phả ra từ phía kẻ bị tình nghi, nhưng cũng đủ gần để nước bọt phun

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.