CÔNG CHÚA BĂNG - Trang 233

T

uyết ướt nhẹp và dai dẳng thấm qua đôi giày bệt mỏng tang của Bengt

Larsson. Đôi giày của ông vốn chỉ thích hợp cho mùa hè nhưng uống rượu
cũng là một cách hữu hiệu để chống rét. Giữa hai sự lựa chọn, mua một đôi
giày mùa đông hay cả một lít rượu trắng để uống thì quyết định rất dễ dàng.

Không khí trong trẻo và sạch sẽ cùng thứ ánh sáng dịu dàng của buổi

sáng sớm ngày thứ Tư khiến trong lòng Bengt tràn ngập một cảm giác từ
lâu thiếu vắng. Đó là một cảm giác yên bình tới sửng sốt khiến ông tự hỏi
điều gì ở một buổi sáng thứ Tư bình thường đã tạo ra thứ cảm xúc đặc biệt
ấy? Ông dừng lại và hít thở không khí ban mai, hai mắt nhắm nghiền. Hình
dung ra một cuộc đời đầy những buổi ban mai như thế.

Ông biết rất rõ các ngã rẽ đó. Biết chính xác cái ngày mà cuộc đời ông

đã ngoặt theo cái hướng bất hạnh này. Ông thậm chí còn nhớ cả giờ giấc.
Và chẳng có gì để chối cãi. Chẳng có gì để đổ lỗi. Chẳng vì nghèo đói hay
thiếu tình thương. Thứ duy nhất cần trách cứ chính là sự ngu xuẩn và sự tự
tin quá mức vào bản thân. Và dĩ nhiên là vì dính dáng tới một cô gái.

Hồi đó ông mới mười bảy tuổi và mọi việc ông làm đều liên quan tới

một cô gái. Nhưng cô gái ấy rất đặc biệt. Maud, với mái tóc vàng rực rỡ và
vẻ ngượng ngùng giả tạo, luôn chơi đùa với ông như một chiếc đàn violon
đã lên dây. “Bengt thân mến, em chỉ cần có… Bengt thân mến, anh có thể
cho em một…” Cô nắm dây thừng và ông ngoan ngoãn chui đầu vào rọ cho
cô ấy dắt mũi lôi đi. Ông dành dụm tất cả sổ tiền kiếm được để mua nước
hoa, quần áo đẹp và tất cả những gì cô ấy muốn. Nhưng ngay khi có được
những gì mình muốn cô ấy lại ném chúng sang một bên và cầu xin những
thứ khác, và đó chính là điều duy nhất khiến cô ấy vui.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.