trước bố me mình và có lẽ đó cũng là lý do tại sao bà không thể nào tưởng
tượng ra khả năng đó. Hy vọng là thứ cuối cùng biến mất, và bà vẫn phải
tiếp tục tin rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết. Cho dù phải nhờ tới một
phép mầu. Nhưng chẳng có phép mầu nào cả. Và cũng chẳng còn hy vọng.
Điều duy nhất còn lại là sự vô vọng và một đống ảnh cũ đã xỉn màu.
Chiếc đồng hồ trong bếp kêu tíc tắc trong không gian tĩnh lặng. Lần đầu
tiên bà nhìn thấy nhà mình mới nhếch nhác làm sao. Suốt bấy nhiêu năm,
bà đã chẳng làm gì cho ngôi nhà, và có thể thấy rất rõ điều đó. Bà chỉ giữ
chúng khỏi bụi nhưng không thể lau sạch sự lãnh đạm, thờ ơ đã bám chặt
vào trần nhà và mỗi bức tường. Mọi thứ đều xám xịt và không có sức sống.
Lãng phí. Đó chính là điều khiến bà sầu não nhất. Mọi thứ, mọi nỗ lực đều
là lãng phí và vô ích.
Gương mặt hạnh phúc của Anders trong ảnh như thể đang mỉa mai bà.
Đó là bằng chứng rõ ràng nhất về sự thất bại của bà. Nhiệm vụ của bà là
khiến thằng bé tiếp tục cười như thế, mang tới niềm tin, hy vọng và tình
yêu để nó đối mặt với tương lai. Thay vào đó bà chỉ lặng câm đứng nhìn
mọi thứ lần lượt bị tước đoạt khỏi thằng bé. Bà đã lơ là trách nhiệm làm mẹ
của mình và sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi nỗi hổ thẹn ấy.
Bà chợt nhận ra rằng có thật ít bằng chứng về việc Anders từng sống ở
đây. Những bức tranh đã biến mất, và đồ đạc ít ỏi trong căn hộ sẽ bị vứt bỏ
nếu không ai muốn lấy. Trong ngôi nhà của bà chẳng còn sót lại vật gì của
thằng bé. Anders hoặc đã bán chúng đi hoặc tự tay từ từ phá hủy. Thứ duy
nhất chứng tỏ nó thực sự từng tồn tại là những bức ảnh ít ỏi đang nằm trên
bàn trước mặt bà. Và trong ký ức của người mẹ. Dĩ nhiên nó cũng sẽ tồn tại
trong ký ức của những người khác, nhưng là một kẻ nghiện rượu suốt ngày
say xỉn chứ không phải một người để nhớ thương hay tiếc nuối. Bà là người
duy nhất có được những ký ức tốt đẹp về thằng bé. Đôi khi thật khó để gọi
chúng dậy nhưng chúng vẫn luôn ở đó. Và một ngày như ngày hôm nay, đó
là những ký ức duy nhất vé thằng bé trỗi dậy. Chẳng còn gì khác nữa.
Vera ngồi bén bàn bếp với đống ảnh trước mặt từ vài phút rồi vài tiếng.
Các khớp xương của bà bắt đầu cứng đờ. Mắt bà bắt đầu không nhìn rõ
những chi tiết trên bức ảnh khi bóng tối mùa đông từ từ bóp nghẹt lấy ánh