CÔNG CHÚA BARI - Trang 115

Cô Sara ăn mặc đẹp, trên người đeo toàn những loại trang sức đắt tiền, lại

cho tiền tip hậu hĩnh, nên với chúng tôi, cô là một người giàu không sao kể
xiết. Mỗi lần cô tới, chú Thanh đều đối xử với cô không khác gì nữ hoàng.
Tôi cảm nhận được rằng cô Sara và chúng tôi cũng không mấy xa cách kể từ
khi được mát-xa chân cho cô.

Cô Sara đặc biệt không thích chị Luna vì chị hay tỏ thái độ khó chịu bởi

cô Sara cũng cùng màu da với chị mà mắt cô thì luôn kì thị và đối xử với chị
như người hầu. Tôi thì lại cung kính rửa chân cho cô, cắt tỉa móng chân cho
cô, tẩy sạch những đám da chết trên gót chân cô. Khi cô tỉnh dậy, tôi mang
đến cho cô ly trà nóng, dùng kem mát-xa chân rồi kết thúc bằng việc dùng
khăn nóng ủ chân cho cô. Cô Sara cho tôi tới mười bảng tiền tip, còn đa
phần khách hàng khác chỉ cho mấy xu lẻ hoặc nhiều lắm cũng chỉ tờ năm
bảng là cùng.

Khách tới mát-xa chân dần dần đông lên, chị Luna được tôi chỉ cho những

phần cơ bản nhất cũng bắt đầu mát-xa chân cho khách và một chị người Việt
Nam tên Bình cũng nhanh chóng học lỏm để làm. Cô Sara là một trong số
những khách hàng mỗi lần tới mát-xa chân đều chỉ đích danh tôi. Vào một
ngày, cô Sara - vốn không bao giờ bắt chuyện với những người như chúng
tôi, sau khi thanh toán tiền cho chú Thanh xong liền yêu cầu:

“Tôi muốn nói chuyện với cô bé này có được không? Tôi sẽ trả tiền giờ.”

“Tất nhiên rồi Madam, bà muốn lúc nào cũng được.”

Chú Thanh hướng ánh nhìn về phía tôi cười, hất hàm ra hiệu tôi đi theo

cô. Tôi đi theo, cô nhíu mày nhìn quanh rồi bước vào quán cà phê phía bên
kia đường, đoạn châm một điếu thuốc và hỏi tôi.

“Cháu từ đâu tới?”

Tôi hơi do dự nhưng rồi cũng trả lời rằng mình đến từ Trung Quốc, người

đối diện gật gật đầu.

“Nếu không phải là Thái Lan thì từ nước nào tới cũng không quan trọng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.